An Tuế - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-11-07 08:20:18
Lượt xem: 470
3
“Ngươi là ai?”
Phía sau truyền đến giọng nói của một nữ tử, ta quay đầu lại, Lưu Cảnh Xuân khi nhìn thấy rõ mặt ta thì ánh mắt lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Ta vừa định lên tiếng, nàng đã đánh giá ta từ trên xuống dưới mấy lần, khóe môi nhếch lên một chút khinh bỉ.
“Ta biết ngươi, kỹ nữ ở Như Ý Lâu, ngươi tên là Liên Kiều, phải không?
“Nghe nói ngươi luôn quấn lấy Bùi lang, xem ra quả thật là vậy. Một kẻ bị trăm người cưỡi vạn người đạp như ngươi cũng dám lộ mặt ra ngoài, đúng là không biết xấu hổ!”
Thượng thư bộ Hộ từ lâu đã tổn hại sức khỏe, năm mươi tuổi mới có duy nhất một nhi nữ này, tự nhiên là ngàn chiều vạn yêu.
Sự kiêu ngạo của Lưu Cảnh Xuân nổi tiếng khắp kinh thành, ta không muốn tranh luận với nàng, im lặng định rời đi.
“Đứng lại!”
Lưu Cảnh Xuân nổi giận: “Ngươi là cái thứ gì mà dám phớt lờ ta? Bản tiểu thư nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao?!”
Ta cúi đầu, lạnh nhạt đáp: “Tiểu thư nói, ta tự nhiên nghe rõ, chỉ là hai chữ *quấn lấy* này không hiểu từ đâu mà có?
“Đúng vậy ta là kỹ nữ, nhưng ta nào có kề d.a.o vào cổ Bùi công tử ép hắn tìm đến ta, hắn bỏ tiền, ta tiếp khách, đó là lẽ tự nhiên, sao lại gọi là không biết xấu hổ?”
“Miệng lưỡi của ngươi thật sắc bén.” Lưu Cảnh Xuân bước đến trước mặt ta, đột ngột nắm lấy cằm ta, trong mắt lộ ra tầng tầng ghen tuông và hận thù.
“Sinh ra cái dáng vẻ hồ mị tử như vậy, bảo sao biết cách quyến rũ nam nhân đến thế.”
Nàng lạnh lùng nói: “Đánh nát mặt của ả cho ta, để xem ả còn dùng cái gì quyến rũ người khác nữa!”
Ta cau mày, không ngờ một tiểu thư con nhà quyền quý lại ăn nói thô tục như thế, cũng không ngờ nàng có thể ngang ngược không phân phải trái đến mức này.
Nhưng bà v.ú đứng sau nàng nhanh chóng bước tới, mạnh mẽ giữ chặt lấy mặt ta, rồi hai tay tát liên tục vào má ta!
Phía sau, nha hoàn của ta là Thu Thụy muốn xông tới cứu ta nhưng bị bọn gia nhân bên cạnh Lưu Cảnh Xuân giữ chặt!
Bà v.ú ấy bàn tay đầy vết chai, dùng hết sức đánh, chỉ vài cái đã khiến mặt ta sưng phồng, mắt hoa lên, khóe miệng rỉ máu.
Thu Thụy khóc cầu cứu Bùi Thù: “Bùi công tử, xin cứu lấy tiểu thư nhà ta, Bùi công tử!...”
Bùi Thù chỉ lạnh lùng nhìn, không nói một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/an-tue/phan-2.html.]
Cho đến khi ta bị đánh đến mức không đứng nổi nữa, hắn cuối cùng mới lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt.
“Đủ rồi.”
Lưu Cảnh Xuân cau mày: “Chàng đau lòng rồi sao?!”
Bùi Thù chỉ mỉm cười, chỉnh lại vài sợi tóc trên trán nàng: “Chỉ là thấy tranh chấp với loại người này làm tổn hại thân phận của nàng thôi.”
Lưu Cảnh Xuân hài lòng cười, vẫy tay bảo bà v.ú buông ta ra.
Thân thể ta mềm nhũn, hai má đau đớn tột cùng, hai tai ong ong, gắng gượng bám vào tay Thu Thụy để không ngã xuống.
Bùi Thù rất nhanh đã dẫn Lưu Cảnh Xuân rời đi.
Không liếc nhìn ta lấy một lần.
4
Đêm hôm đó, Bùi Thù đến tìm ta.
Ta vốn không muốn tiếp khách, nhưng tú bà đã nhận bạc của hắn, không cho ta cơ hội từ chối.
Hai năm đầu vừa bán thân, tú bà cho rằng dung mạo của ta là vật quý hiếm, tìm nhiều người đến dạy ta thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, muốn biến ta thành đầu bảng để kiếm tiền lớn.
Kết quả đến khi bà muốn ta tiếp khách thì Bùi Thù đã đỗ trạng nguyên.
Hắn bao cả ta, không cho ta tiếp khách với người khác.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tú bà tuy không hài lòng, nhưng những năm gần đây thân phận hắn ngày một nâng cao, đã trở thành cận thần bên cạnh thái tử, người sáng suốt đều thấy rõ tiền đồ vô lượng của hắn, tú bà không dám đắc tội, chỉ đành bấm bụng mà đồng ý.
Vừa bước vào cửa, Bùi Thù đã nắm lấy cằm ta, nhìn ngó vài lần, sau đó lấy từ trong n.g.ự.c ra một bình thuốc bôi lên cho ta.
Loại thuốc tốt nhất chạm vào da mát lạnh, cảm giác nóng rát trên má nhanh chóng dịu đi.
Ta quay đầu tránh đi, không để hắn bôi thuốc.
Sắc mặt Bùi Thù trầm xuống, tay hắn mạnh mẽ giữ lại, khiến ta đau đến toát mồ hôi, nhưng vẫn kiên quyết không quay đầu.
“Thôi được rồi” hắn hiếm khi hạ giọng: “Thân phận của nàng ấy là gì? Phụ thân nàng ấy là quan nhị phẩm triều đình, mẫu thân nàng ấy là An Lạc quận chúa, từ nhỏ được nuông chiều trong nhung lụa, nàng là thân phận gì, cớ chi phải tranh cãi với nàng ấy?
“Tính tình của nàng cũng nên mài giũa một chút rồi, chẳng lẽ còn tưởng mình là tiểu thư nhà quyền quý?”