Anh nuôi em cả đời có được không? - 10
Cập nhật lúc: 2024-08-21 08:42:28
Lượt xem: 903
10.
Tất cả mọi người đều cho rằng Mạc Kiệt đến thăm tôi, nhưng không ai chú ý tới, kỳ thật anh ta chỉ mãi mãi nhìn Lâm Thanh Vũ.
Ngay cả trong ảnh chụp của paparazzi, lúc anh ta nói đùa với tôi, tay cũng khoác lên vai Lâm Thanh Vũ.
Chỉ là, anh ta giống tôi, viết hết tâm ý trên mặt, đối phương cũng đều coi như không nhìn thấy.
“Tôi giúp anh cõng cái nồi này, anh phải mời tôi ăn một bữa.” Ánh mắt tôi lại trở về trên người Tịch Nghiệp, cười nói với Mạc Kiệt.
Mạc Kiệt đưa tay vỗ vỗ bả vai tôi: “Anh em tốt”.
Tôi xì một tiếng.
Chờ Lâm Thanh Vũ ngồi xuống, chúng tôi liền chuyển đề tài.
Chúng tôi vừa tán gẫu vừa nhìn Tịch Nghiệp và Cố Mộ Nhất diễn cảnh khúc mắc tình yêu trong kịch bản. Lúc này bụng tôi đột nhiên đau. Lúc tôi đau sắp ngất đi thì thấy Tịch Nghiệp không để ý cảnh quay, chạy về phía tôi.
Sự lo lắng rõ ràng trên mặt anh, khiến tôi có một giấc mộng đẹp trong lúc hôn mê. Trong mơ Tịch Nghiệp đút cho tôi một viên kẹo, hỏi tôi có nguyện ý làm bà Tịch của anh hay không. Giống như năm đó hỏi tôi có nguyện ý cùng anh về nhà hay không.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Không cần nghe người khác nói, tôi cũng biết mình có tật xấu gì.
Bốn năm ở nước ngoài, tôi cơ bản chưa từng ăn một bữa cơm ngon. Cái này đều phải trách Tịch Nghiệp, nếu như không phải anh nuôi tôi kén ăn như vậy, tôi cũng sẽ không mất khẩu vị với những thứ người khác nấu.
“Dư Mộc.” Tịch Nghiệp ngồi bên giường tôi, quầng mắt hơi thâm, nhìn thấy tôi có chút đau lòng.
Mỗi lần tôi bị bệnh, anh đều như vậy, ở trước giường tôi không rời một bước. Sự ấm áp mà tôi không nhận được ở chỗ mẹ, sẽ được nhận từ chỗ anh.
Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Trong mắt anh là sự đau lòng: “Em đã đòng ý với anh, sẽ ăn cơm thật ngon mà.”
Lần đầu tiên anh ra nước ngoài thăm tôi, tôi đã đồng ý với anh như vậy.
“Quá khó ăn.” Tôi quay đầu đi chỗ khác, thanh âm hung dữ một chút, hy vọng có thể hòa tan sự chua xót trên chóp mũi tôi. Nhưng rõ ràng không có tác dụng, chua xót trên chóp mũi nhanh chóng khuếch tán.
“Mấy thứ đó đều quá khó ăn.” Tôi quay đầu nhìn anh, sự tủi thân tràn đầy trong mắt: “Vì sao anh phải đưa em ra nước ngoài?”
Tịch Nghiệp nhẹ nhàng giơ tay, dùng ngón cái không mấy mảnh khảnh của anh lau nước mắt trên mặt tôi.
“Mộc Mộc, xin lỗi.” Anh nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo sự áy náy vô hạn.
Tôi chớp chớp mắt, tiến đến bên tai anh: “Vậy anh cưới em đi.”
Tịch Nghiệp sửng sốt một chút, đôi tai nhanh chóng ửng hồng.
Anh không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/10.html.]
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đan xen của hai người chúng tôi.
“Mộc Mộc, em còn nhỏ.” Cuối cùng Tịch Nghiệp thở dài: “Không rõ sức nặng của những lời này, ỷ lại không phải là yêu.”
Tôi nhìn anh, lời nói lập tức lạnh xuống: “Có phải vì Cố Mộ Nhất không?”
Câu hỏi lần trước anh còn chưa trả lời, tôi lại nhắc tới.
Tôi nhìn anh: “Hai người đã ở bên nhau từ bốn năm trước rồi phải không?”
Cho nên mới muốn đưa tôi ra nước ngoài, cho nên mới muốn tách tôi ra.
Tịch Nghiệp giơ tay muốn đặt lên đỉnh đầu tôi, bị tôi nghiêng đầu né tránh.
“Bởi vì em không có tiền, cho nên không thể là em, đúng không?” Tôi nhìn anh, trái tim như là bị người ném vào trong hầm băng, những lời nói ra cũng lạnh như tuyết.
Bàn tay trên không của anh một lần nữa đặt ở đỉnh đầu của tôi, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Anh nói: “Mộc Mộc, đừng làm loạn.”
Trong mắt anh, tôi vĩnh viễn là một đứa nhỏ đang làm loạn.
“Tịch Nghiệp.” Tôi nhắm mắt lại: “Em không còn là trẻ con nữa, đã từ rất lâu rồi.”
Cuối cùng tôi nằm trên giường, không muốn nói với anh một câu nào nữa.
Sự yên tĩnh trong phòng bệnh bị Mạc Kiệt phá vỡ. Lúc Mạc Kiệt mang theo một bó hoa lớn đi vào, Tịch Nghiệp vừa gọt xong cho tôi một quả táo. Tôi nhìn Mạc Kiệt, cuối cùng nói với Tịch Nghiệp: “Anh ra ngoài trước đi.”
Vẻ mặt Tịch Nghiệp khó phân biệt, anh ngước mắt lạnh lùng nhìn Mạc Kiệt, đặt quả táo lên bàn.
“Đừng quên ăn.”
Anh nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, để tôi và Mạc Kiệt ở trong phòng.
Mạc Kiệt ngồi ở vị trí vừa rồi của Tịch Nghiệp, tự gọt cho mình một quả táo.
Anh ta mới vừa gặm một miếng, tôi mở miệng nói: “Hay là chúng ta ở bên nhau đi.”
Quả táo bị gặm một miếng rơi thẳng xuống đất.
11.
“Ý tôi là giả vờ bên nhau.”
Dù sao Tịch Nghiệp cũng cảm thấy tôi không biết yêu là gì, vậy tôi sẽ cho anh biết cái gì là yêu.
Mạc Kiệt rất kháng cự, vừa vỗ bụi trên quả táo, vừa hết sức ghét bỏ: “Ngay cả H văn* của chúng ta fan CP cũng viết rồi, nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, đọc sao chịu nỗi.”
*("H văn" là một thể loại trong dòng sách ngôn tình, khái niệm này dùng để chỉ chung cho những câu chuyện chứa nhiều cảnh nóng, cảnh quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c xuyên suốt toàn bộ nội dung truyện.)