Anh nuôi em cả đời có được không? - 11
Cập nhật lúc: 2024-08-21 08:59:12
Lượt xem: 988
Tôi nghe xong cũng vô cùng ghét bỏ.
Nhưng nghĩ tới bộ dạng Tịch Nghiệp xem tôi như trẻ con, tôi liền cắn chặt răng.
“Tôi giúp anh khóa anh và Lâm Thanh Vũ lại với nhau.” Tôi thản nhiên mở miệng.
Mạc Kiệt nghe xong cảm thấy hứng thú, lại gặm một miếng táo, tiến lại gần: “Thêm một chữ ký của anh Tịch nữa.”
Vì thế chúng tôi đạt được thoả thuận, làm một đôi tình nhân giả. Đương nhiên là có một quá trình tuần tự từng bước. Tôi không còn quấn lấy Tịch Nghiệp nữa, bắt đầu tự mình đến phim trường, tự mình về nhà.
Mạc Kiệt làm rất tốt. Bắt đầu theo đuổi tôi mãnh liệt.
Nếu tôi không biết chúng tôi đang giả vờ, tôi đã nghi ngờ liệu anh ta có thực sự cảm thấy tôi thú vị hay không.
“Mộc Mộc.” Trước mặt Tịch Nghiệp, Mạc Kiệt đem hoa quả đã gọt đặt trước mặt tôi: “Ăn nhiều hoa quả một chút, em gầy đi rồi.”
Thành thật mà nói, hơi sến. Rõ ràng lúc Tịch Nghiệp làm những chuyện này, tôi không cảm nhận được chút cảm giác không thích hợp nào.
Tịch Nghiệp liếc nhìn trái cây trên bàn, lấy từ trong túi ra một viên kẹo. Anh bóc vỏ, đút đến bên miệng tôi.
Không phải tôi không khỏi thu hút, lúc miệng mở ra, đầu óc tôi còn chưa xoay lại.
“Mộc Mộc, hôm nay anh đưa em về nhà nhé?” Mạc Kiệt ngồi bên cạnh tôi có chút tiếc rèn sắt không thành thép, dùng âm thanh Tịch Nghiệp có thể nghe được lớn tiếng hỏi tôi.
Có một đồng đội như vậy, tôi thật sự rất bớt lo.
Tôi liếc Tịch Nghiệp một cái, cười đáp: “Được.”
Điều khiến tôi tuyệt đối không ngờ tới chính là, Lâm Thanh Vũ đối với tôi cũng bắt đầu trở nên đặc biệt.
Anh ta bắt đầu chăm sóc tôi nhiều hơn, đặc biệt là khi Mạc Kiệt cũng ở đây, cơ bản bảo trì bước chân giống như Mạc Kiệt.
Trong lúc nhất thời danh tiếng của tôi ở đoàn làm phim vượt qua nữ chính Cố Mộ Nhất.
Mọi người đều biết Mạc Kiệt và Lâm Thanh Vũ đều đang theo đuổi tôi. Điều này làm gián đoạn kế hoạch ban đầu của tôi.
Cuối cùng trên đường về nhà, Tịch Nghiệp trầm mặc hồi lâu rồi hỏi tôi: “Em có ý kiến gì không?”
Tôi không kịp phản ứng: “Hả?”
“Hiện tại đoàn làm phim đồn đãi rất nhiều.” Anh có ý ám chỉ.
Những lời đồn đãi kia tôi biết, đơn giản là nói tôi ăn trong bát nhìn trong nồi. Tiếp nhận sự theo đuổi của Mạc Kiệt, còn mập mờ không rõ với Lâm Thanh Vũ.
Tôi nhíu nhíu mày, vô cùng khổ não: “Nhưng em cảm thấy hai người bọn họ, em đều thích.”
Tịch Nghiệp sửng sốt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhìn chiếc mặt nạ dịu dàng sụp đổ trên khuôn mặt anh. Anh rũ mắt, mái tóc nhỏ trên trán ngoan ngoãn đáp xuống, thoạt nhìn cảm giác u ám khó diễn tả.
Tôi cực kỳ hiếm thấy anh như vậy. Nhưng mà chỉ một khoảnh khắc, sau đó anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/11.html.]
“Chỉ cần em thích, ai cũng được.” Giọng anh rất nhẹ, nghe không ra có cảm xúc gì.
Trong lòng tôi mơ hồ đau một chút.
Tôi thích, ai cũng tốt, ý tứ có phải chỉ cần không phải anh là tốt rồi hay không.
Rõ ràng Tịch Nghiệp một lần lại một lần đẩy tôi ra, tôi vẫn muốn thử lại lần nữa.
Chỉ cần thử lại lần cuối, nếu như anh vẫn thờ ơ, tôi sẽ không bao giờ hao hết tâm tư mơ mộng có thể làm bà Tịch nữa.
Cảnh hôn cuối cùng của tôi và Lâm Thanh Vũ sau khi bị đạo diễn hô cắt lại hết lần này đến lần khác, ông ấy dần dần mất kiên nhẫn.
“Không cần mượn góc máy nữa, làm lại lần cuối.” Đạo diễn ở phía sau máy quay, hai hàng lông mày nhíu lại.
Đây cũng là hiệu quả tôi mong muốn.
Ngay khi mặt tôi và Lâm Thanh Vũ càng lúc càng gần, Tịch Nghiệp từ phía sau máy quay đi tới bên cạnh tôi. Khuôn mặt anh lạnh lùng, kéo tay tôi sải bước rời khỏi trường quay.
Vẫn là cái góc bí ẩn kia, tôi bị thân thể anh vây ở giữa tường và anh.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ngoài sự dịu dàng.
Tịch Nghiệp siết chặt hai tay tôi ở phía sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào đôi mắt đen như mực của anh nhưng không có một chút ánh sáng nào.
Thanh âm của anh ẩn nhẫn mà trầm thấp: “Mộc Mộc, anh phát điên mất.”
12.
Trong góc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ, tôi nhìn Tịch Nghiệp với khóe mắt hơi ửng đỏ, nhất thời không biết là vui hay sợ.
Tất cả cảm xúc chồng chất cùng một chỗ, cuối cùng hóa thành nước mắt rơi xuống.
Tịch Nghiệp chậm rãi khôi phục lý trí, hoảng loạn buông tay tôi ra. Anh có chút luống cuống muốn lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, lại không ngờ càng lau càng nhiều.
Cuối cùng anh ôm tôi vào trong ngực, giống như dỗ trẻ con nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Xin lỗi, Mộc Mộc.” Trong giọng nói của anh hàm chứa rất nhiều áy náy và vô cùng dịu dàng ở bên trong.
Tôi luôn nhanh chóng rơi vào sự dịu dàng của anh.
Anh xin lỗi tôi.
Thật tốt.
Anh cũng thích tôi.
Thật tốt.
Để không liên lụy đến tiến độ của đoàn làm phim, tôi không nói thêm gì với Tịch Nghiệp.
Chúng tôi nhanh chóng trở lại trường quay.
Sau khi xin lỗi mọi người, tôi tiếp tục quay phim.
Vốn là mượn góc máy, cảm xúc không đúng là tôi cố ý tạo ra, lúc quay lần nữa tôi và Lâm Thanh Vũ vẫn mượn góc máy.