Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH THUỘC VỀ ĐẤT NƯỚC, CŨNG THUỘC VỀ EM - 8

Cập nhật lúc: 2024-06-12 19:22:25
Lượt xem: 4,311

Tôi tắm xong, mặc áo choàng ra ngoài, thấy Trần Hoài ngồi trên ghế sofa, mặt mày căng thẳng, hàm dưới bạnh chặt.

"Đồng chí Hạ Tinh, vừa nãy nói gì, nói lại đi."

Tôi bước tới ngồi xuống giường, mím môi không nói.

Nói gì chứ, nhìn mặt Trần Hoài, ai còn nói ra được hai từ chia tay.

"Hạ Tinh, từ 'quân nhân' là một vinh dự, càng là một trách nhiệm."

Trần Hoài bước tới ngồi xổm trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng hiếm thấy.

"Ba mẹ anh đều là quân nhân, từ khi anh còn nhớ, gia đình anh chưa bao giờ cùng nhau đón một cái Tết. Ba anh thường nói, ngày đoàn viên, nhà anh không đoàn viên để vạn nhà đoàn viên.

Vạn nhà đoàn viên, là lý tưởng của anh, cũng là tín ngưỡng của anh."

"Làm vợ quân nhân không phải ai cũng làm được, sau này sẽ có rất nhiều lúc khó khăn, anh không thể ở bên em mọi lúc. Anh hy vọng em suy nghĩ kỹ về mối quan hệ này. Đợi em nghĩ kỹ rồi, hãy liên lạc với anh."

Trần Hoài đứng dậy, bước ra cửa.

Đầu óc tôi rối bời.

19

Anh ấy sao có thể như thế được?

Trong tình huống này, không phải nên dỗ dành, an ủi tôi sao? Tại sao lại nói lý lẽ một cách tỉnh táo như vậy?

Nỗi uất ức và giận dữ trong lòng bùng nổ như núi lửa, tôi không thể kiềm chế được nữa.

"Trần Hoài, anh có ý gì? Nếu vừa rồi em kiên quyết chia tay, anh có phải sẽ đồng ý không?"

Bước chân của Trần Hoài dừng lại, rất lâu sau, anh ấy khẽ đáp "Ừm."

Anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

"Hạ Tinh, anh biết làm vợ lính khổ thế nào, anh hiểu tất cả những uất ức và cảm xúc của em vừa rồi."

"Anh... không nỡ nhìn em chịu khổ như vậy."

Trần Hoài thở dài một hơi sâu rồi mở cửa, bước đi mà không ngoảnh lại.

Tôi ngẩn ngơ đứng ở cửa nhìn theo anh ấy rời đi, cảm giác như có một lỗ hổng lớn trong tim mình.

Không phải, thế là chia tay rồi sao?

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Về lý trí mà nói, Trần Hoài nói đúng, kiên quyết ở bên anh ấy, sau này sẽ có rất nhiều khó khăn và thử thách không lường trước được.

Nhưng từ cảm xúc mà nói, tôi không hề muốn chia tay Trần Hoài, một chút cũng không.

Anh ấy tốt như vậy, khiến lòng tôi rung động mãnh liệt, nếu bỏ lỡ anh ấy, tôi không chắc mình có thể gặp lại một tình yêu như thế này trong đời hay không.

Tôi do dự không biết có nên đuổi theo không, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tôi ngẩng đầu lên, thấy Trần Hoài đứng trước mặt, vẻ mặt bối rối.

Anh ấy chỉ vào bàn trà.

"Anh quên lấy đồ."

Trên bàn trà là thẻ sĩ quan của anh ấy, tôi không hiểu tại sao anh lại để nó ở đó.

Trần Hoài bước vào lấy thẻ, tôi vẫn đứng bất động ở cửa ra vào.

Cửa ra vào của khách sạn hẹp, tôi đứng giữa, Trần Hoài nghiêng người đi qua tôi.

Góc áo của anh ấy lướt qua áo choàng tắm của tôi, vẫn là mùi hương dễ chịu đó, như ánh nắng tươi sáng, xua tan mọi bóng tối và u ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-thuoc-ve-dat-nuoc-cung-thuoc-ve-em/8.html.]

Tôi đột nhiên kéo thắt lưng của anh.

Trần Hoài khựng lại, quay đầu nhìn tôi, giọng khàn đặc.

"Nhớ khóa cửa phòng kỹ."

Tôi gật đầu, chăm chú nhìn anh ấy.

"Ừm."

Trần Hoài: "Nghĩ kỹ rồi thì gọi cho anh."

Tôi: "Ừm."

Trần Hoài: "Hạ Tinh, buông tay."

20

Tôi gật đầu, nhưng tay vẫn nắm chặt thắt lưng anh ấy không buông.

Trần Hoài nhướn mày, ánh đèn trên trần chiếu xuống ánh sáng vàng ấm áp, phủ lên xương chân mày cứng cỏi của anh một vùng bóng tối.

Yết hầu anh khó nhọc di chuyển lên xuống, chúng tôi nhìn nhau, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt nặng nề, như có dòng điện và lửa đang lan tỏa.

Trần Hoài bỗng nở một nụ cười nhếch mép, khuôn mặt vốn nghiêm nghị giờ trở nên quyến rũ và mê hoặc.

"Vẫn không buông?"

Tôi cũng cười theo, kiễng chân, tiến sát mặt anh.

"Trần Hoài, anh cố ý để lại thẻ sĩ quan phải không?"

Tôi cắn nhẹ vào cằm anh.

Trần Hoài ngay lập tức đè tôi lên tường, nụ hôn nóng bỏng như lửa, bao trùm lấy tôi.

"Hạ Tinh, anh đã cho em cơ hội rồi."

Trần Hoài kéo dây buộc áo choàng tắm của tôi.

Rồi tiếp theo là những gì tôi rất muốn viết nhưng không được duyệt, ba ngàn từ.

Mịt mù đất trời, ba ngày không kéo rèm cửa.

Đến ngày thứ tư, tôi mới phản ứng lại, với vẻ mặt bị lừa gạt.

"Được lắm, anh được nghỉ à? Thế trước đó anh nói đi đâu?"

Trần Hoài cười ôm eo tôi, chuyển chủ đề.

"Kỳ này nghỉ bảy ngày, mai đi thăm bố mẹ em nhé?"

Bố mẹ tôi không biết chuyện tôi bị bắt cóc, tiếp đãi Trần Hoài rất nhiệt tình. Trong lúc đó, mẹ tôi kể chuyện Lâm Hân San bị bắt cóc. Trực thăng cũng được điều động, làm chấn động rất nhiều phóng viên, gây xôn xao cả thành phố.

"Có vẻ một cảnh sát nằm vùng đã lập công lớn, thật là nguy hiểm quá, may mà nhà mình không có nhiều tiền như vậy."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"À này, Tiểu Trần à, hai đứa cũng quen nhau hơn một năm rồi, tuổi cũng không nhỏ nữa. Con xem, lúc nào thu xếp để hai nhà gặp mặt?"

Tôi ngẩng đầu lên, định ngăn mẹ lại, Trần Hoài dưới bàn kéo tay tôi.

"Dạ, thưa dì."

Tôi cười gượng, "Không cần gấp đâu mẹ, có vẻ hơi nhanh quá."

"Nhanh gì mà nhanh! Con định yêu đương mười năm tám năm à? Con bây giờ đã hai mươi tám rồi! Con tưởng mình mười tám à?"

Mẹ tôi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, tôi chỉ có thể bất lực im lặng.

Loading...