Anh Trai, Em Gái - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-08-21 12:49:10
Lượt xem: 539
24
"Anh trai anh làm sao vậy?!" Tôi khóc, hoảng hốt bò dậy nhìn anh ấy.
Nỗi sợ hãi to lớn xâm chiếm lấy tôi, nước mắt tuôn rơi.
"Không sao... Nghiên Nghiên, chúng ta tiếp tục chạy..." Anh ấy trầm giọng nói.
"Vâng! Em đỡ anh..."
Tôi đỡ anh ấy chạy, thỉnh thoảng lại nhìn anh ấy xem thế nào. Lực va chạm vừa rồi dường như rất mạnh, tốc độ của anh ấy đã chậm hơn rất nhiều, dường như đang cố gắng chịu đựng.
Tôi cố gắng kìm nén sự hoảng sợ, đỡ anh ấy thật chặt.
Chạy, cắn răng chạy!
Cuối cùng, chúng tôi cũng chạy đến nơi cao hơn trên sườn núi, cách xa lòng sông. Cho dù lũ quét ập đến, chắc chắn cũng tạm thời không ảnh hưởng đến nơi này.
Hai chúng tôi ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, anh ấy trông môi tái nhợt, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức lực.
"Anh trai anh làm sao vậy, anh đau ở đâu..." Tôi vừa khóc vừa hỏi anh ấy.
Tôi rất sợ cứ như vậy mà mất anh ấy, tôi sẽ phát điên mất.
"Nghiên Nghiên, anh trai không sao, em xem điện thoại có sóng chưa."
Anh ấy đưa tay muốn xoa đầu tôi, nhưng giơ lên giữa chừng lại bất lực buông xuống, cánh tay trái thậm chí không thể nhấc lên.
Tôi khóc dữ dội hơn.
"Anh trai, em xin lỗi, xin lỗi! Em sẽ không bao giờ nhõng nhẽo nữa, em sẽ không bao giờ cãi nhau với anh nữa! Cầu xin anh nhìn em đi, đừng nhắm mắt!" Tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Đột nhiên mọi thứ đều trở nên không còn quan trọng nữa. Đây là người đã ở bên tôi mười mấy năm, quan tâm tôi mười mấy năm.
Tôi không quan tâm anh ấy thích tôi đến mức nào, thậm chí không quan tâm anh ấy có thích tôi hay không, tôi chỉ cần anh ấy sống, sống bình an vô sự là được.
Tôi thà rằng anh ấy không thích tôi, chỉ cần anh ấy sống!
Tôi hối hận lắm, nếu không phải tôi giận dỗi bắt anh ấy lên núi, anh ấy đã không xảy ra chuyện.
Anh ấy lấy tay lục lọi trong túi, đột nhiên lấy ra một thứ. Anh ấy mở lòng bàn tay ra, tôi nhìn thấy một thứ mà tôi hoàn toàn không ngờ tới. Đó là một viên đá hơi giống hình trái tim.
"Anh, tìm được ở đâu vậy?" Hơi thở tôi như ngừng lại.
"Anh mài đấy." Anh ấy cười, nụ cười hơi ranh mãnh, nhưng mặt mày tái nhợt.
Trong nháy mắt, nước mắt như suối trào.
"Anh trai, em không giận anh nữa! Em sẽ không bao giờ cãi nhau với anh nữa, anh khỏe lại đi, được không?!" Tôi khóc lóc bất lực, như thể lại trở về làm cô bé yếu đuối bất lực trước kia.
Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, nở nụ cười ấm áp quen thuộc. Nụ cười tinh nghịch và bá đạo, nụ cười của người mãi mãi vô sở bất năng.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Thật muốn nhìn Nghiên Nghiên thêm chút nữa, mãi mãi bảo vệ Nghiên Nghiên..."
"Anh trai, anh trai!"
...
Cuối cùng đêm đó cũng không sao, có lẽ là ông trời thương xót. Đêm đó không xảy ra lũ quét quy mô lớn, tôi và Tô Ngạn chờ được đội cứu hộ ở trên cao.
Tô Ngạn được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, tôi cuống cuồng đi theo anh ấy lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trai-em-gai/chuong-19.html.]
Đợi anh ấy được đưa vào chẩn đoán, phẫu thuật... Tôi thức trắng đêm. Anh ấy bị đá rơi trúng, nội tạng xuất huyết, còn bị gãy xương tay trái. Đợi đến khi mẹ và bố đến, tôi mới không nhịn được lao vào vòng tay mẹ khóc.
Bà ấy vỗ lưng tôi, nước mắt thấm ướt áo tôi, "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
25
"Đây là canh gà hầm nhân sâm, anh uống nhiều một chút." Tôi mang hộp cơm đến cho Tô Ngạn.
"A." Anh ấy há miệng.
Tôi múc một thìa, cẩn thận thổi nguội, rồi đút vào miệng anh ấy.
Anh ấy cười ranh mãnh, "Nghiên Nghiên biết đau lòng cho anh trai rồi sao? Xem ra lần này không bị đập uổng công."
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, "Anh còn nói nữa, em không để ý đến anh nữa đấy!"
"Anh đùa thôi, nào dám chọc em chứ, cô tiểu thư."
Anh ấy dùng tay phải còn lành lặn cầm đũa lục lọi trong hộp cơm, gắp một miếng ức gà đưa về phía tôi, "Này, há miệng ra, thịt em thích đây."
Tôi vô thức há miệng, miếng thịt gà được nhét vào miệng, vừa nhai vừa cau mày lẩm bẩm: "Sao toàn cho em ăn vậy, anh còn muốn khỏe lại không?"
Anh ấy cười tủm tỉm, "Anh thích nhìn em ăn."
Mặt tôi đỏ bừng.
Tên này, thật sự quen tay đút cho tôi ăn rồi, làm như tôi mới là bệnh nhân vậy.
Haizz, nằm viện, đồ ăn đều bị tôi ăn hết, phải giải thích với bố mẹ thế nào đây?
"Ăn của anh đi!" Tôi nhét mạnh đồ ăn vào miệng anh ấy.
Tất cả bất an và không cam lòng, đều tan biến sau cơn mưa đó. Anh trai tôi là người có thể hy sinh cả tính mạng vì tôi, tôi không có lý do gì để nghi ngờ gì nữa.
Trên thế giới này, tôi vẫn thích anh ấy nhất. Nhưng bây giờ, tôi không còn mong cầu bất cứ điều gì nữa.
"A." Anh ấy khẽ kêu lên.
"Sao vậy?!" Tôi hơi sốt ruột.
"Vết thương đau." Anh ấy nhăn nhó.
"Vẫn còn đau à?" Tôi đang nghĩ xem có nên tìm kẹo cho anh ấy ăn không.
Anh ấy đột nhiên chỉ vào mặt mình.
"Cái gì?" Tôi khó hiểu.
"Nghiên Nghiên hôn vào đây một cái là khỏi ngay!"
Tôi vừa đỏ mặt, vừa cạn lời.
Người này thật sự là… Muốn hất cả bát canh vào người anh ấy!!!
Anh ấy cười toe toét, cười xong lại đầy dịu dàng và nghiêm túc, "Nghiên Nghiên, đợi anh khỏe lại anh sẽ nói rõ với bố mẹ, đến lúc đó chúng ta sẽ ở bên nhau."
"Ừm..." Tôi đỏ mặt khẽ "ừm" một tiếng.
Giữa tôi và Tô Ngạn, dường như đã mưa tạnh trời quang.