Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Trai, Em Gái - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-08-21 12:49:31
Lượt xem: 716

Từ Dịch Trì đến tìm tôi, còn mang theo hoa tươi và trái cây đến thăm anh trai tôi.

Sau khi thăm hỏi xong, tôi tiễn cậu ấy xuống dưới lầu, cậu ấy nhìn tôi, muốn nói lại thôi, "Tối hôm đó, cậu có trách tớ không?"

Tôi lắc đầu lia lịa.

Sao tôi có thể trách cậu ấy chứ, cậu ấy là Từ Dịch Trì tốt bụng như vậy.

"Cái đó, anh trai tớ, thật ra không phải anh ruột của tớ..." Cuối cùng tôi cũng nói ra bí mật tôi là con nuôi. Cậu ấy như bị sốc, lại như bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày tái nhợt.

"Thì ra là vậy, thảo nào..." Giọng cậu ấy rất nhỏ, rất nhỏ.

"Xin lỗi." Tôi thậm chí không dám nhìn cậu ấy.

"Không sao, không sao đâu! Dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn bè, cậu cũng chưa hứa hẹn gì với tớ..." Cậu ấy cứng đờ, giọng điệu lại vui vẻ trở lại, an ủi tôi như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng, như vậy tôi lại càng khó chịu hơn.

"Thôi nào!" Cậu ấy cười, "Cậu cứ coi như tớ cá cược với người khác đi, tớ đâu có thật lòng thích cậu, đừng áy náy!"

"Xin lỗi." Tôi nghẹn ngào.

"Không sao đâu, tớ là Từ Dịch Trì mà! Con gái theo đuổi tớ, ít nhất cũng phải mười ngón tay mới đếm hết, tớ sẽ ổn, đừng lo lắng!"

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nhưng bị cậu ấy che mắt.

Cậu ấy xoay tôi lại, đứng sau lưng tôi, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi: "Tớ cũng rất ngầu, nên Tô Nghiên, đừng nhìn tớ bây giờ. Nếu không, sẽ không ngầu nữa..."

"Đợi đến khi tớ đếm một hai ba, cậu cứ đi thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại. Biết chưa?"

Tôi khẽ gật đầu.

Đợi đến khi đếm đến ba, Từ Dịch Trì buông tay.

Tôi nghe lời cậu ấy, không quay đầu lại.

 

26

Một thời gian sau, Tô Ngạn xuất viện. Quần áo đều được giặt thơm tho, chỉ chờ anh ấy về nhà. Tôi ngồi bên giường giúp anh ấy gấp quần áo, cầm áo của anh ấy lên, vô thức ngửi một cái. Rồi, trên mặt nở nụ cười ngại ngùng mà chính bản thân tôi cũng không nhận ra.

Mẹ đột nhiên đi vào, hơi kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi vội vàng cúi đầu, nhưng bà ấy lại đi đến ngồi bên cạnh tôi, "Nghiên Nghiên, con? Người con thích, chẳng lẽ là A Ngạn sao?"

Tôi vội vàng phản bác, "Không phải đâu mẹ, không phải."

Mẹ tôi cười, điểm nhẹ lên trán tôi, "Con bé này! Ngại ngùng à? Nhìn con như vậy, sao mẹ có thể không nhận ra? Dù sao, mẹ cũng là người nhìn con lớn lên."

"Có gì mà phải ngại ngùng chứ, hai đứa thích nhau là tốt nhất rồi, thanh mai trúc mã, tốt biết mấy."

Tôi xấu hổ muốn chết, "Mẹ, đừng nói nữa..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trai-em-gai/chuong-20.html.]

Mẹ tôi cười toe toét, "A Ngạn nói sao? Ồ, thảo nào nó nhất định đòi đi du lịch với con."

"Mẹ, anh ấy không phải..."

"Thôi nào, mẹ dẫn con đi nói chuyện với nó!" Mẹ tôi kéo tay tôi, "Tên nhóc này mà dám bắt nạt con, mẹ sẽ là người đầu tiên đánh nó!"

Bà ấy kéo tôi ra ngoài, ra vẻ muốn đi tìm Tô Ngạn nói chuyện cưới xin, khiến tôi đỏ mặt tim đập, hoảng hốt...

Đến phòng khách, tôi gặp bố của Tô Ngạn.

"Lão Tô, nhà chúng ta sắp có hỷ sự rồi." Mẹ tôi cười rạng rỡ.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bố của Tô Ngạn hơi khó hiểu, "Hỷ sự gì?"

"A Ngạn và Nghiên Nghiên đấy, hai đứa nhỏ thích nhau. Chuyện tốt như vậy, hai đứa nhỏ đều đã lớn rồi, đợi tốt nghiệp là có thể đính hôn rồi!"

Tôi không dám nói gì, chỉ thấy mặt bố của Tô Ngạn lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không hề có vẻ vui mừng khi nghe tin như trong tưởng tượng.

Ông ấy đột nhiên cắt ngang lời mẹ: "Không được, hai đứa nó không thể ở bên nhau!"

"Tại sao không thể?" Mẹ tôi cau mày.

"Bởi vì, bởi vì..." Trong khoảnh khắc, vô số do dự lướt qua trên mặt ông ấy, cuối cùng cắn răng nói, "Nghiên Nghiên là con của tôi và người phụ nữ khác!"

"..."

"Tô Nghiệp Thành, ông đang nói đùa với tôi sao? Nghiên Nghiên không phải là chúng ta cùng nhau nhận nuôi từ cô nhi viện sao?!" Mẹ tôi mặt mày tái mét.

"Đúng vậy, là ở cô nhi viện. Tôi đã cắt đứt liên lạc với cô ấy từ lâu, nhưng một hôm cô ấy đột nhiên liên lạc với tôi, nói có con với tôi, cô ấy không có tiền nuôi, nên đã gửi con bé vào cô nhi viện."

"Cô ấy bị bệnh nặng sắp chết, nguyện vọng trước khi c.h.ế.t là muốn tôi đưa con bé về nhà, cho con bé một mái ấm trọn vẹn..."

Mẹ tôi bật khóc nức nở, "Tô Nghiệp Thành, bao giờ thì ông ra ngoài lăng nhăng vậy? Nghiên Nghiên kém A Ngạn ba tuổi, lúc tôi từ bỏ công việc ở nhà chăm con, ông đã ra ngoài tìm phụ nữ khác?"

Mẹ đang khóc, tôi cũng đang khóc.

Họ đang cãi nhau chuyện gì, tôi chẳng nghe thấy gì cả, chỉ thất thần bước ra ngoài.

Tô Ngạn, là anh trai tôi?

Sao có thể là anh trai tôi chứ?

Tôi lấy hết can đảm để theo đuổi anh ấy, trải qua bao nhiêu chuyện, tôi cứ tưởng mình sắp nên duyên vợ chồng với anh ấy, kết quả lại hoang đường như vậy.

Tôi vừa đi, vừa khóc nức nở.

Trên trời, không biết từ lúc nào đã mưa phùn. Mưa càng lúc càng to, biến thành cơn mưa như trút nước của mùa hè.

Người đi đường có người che ô, có người trú mưa dưới mái hiên. Còn tôi im lặng đi dưới mưa, ướt sũng như chuột lột, chẳng quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người khác.

Tại sao mưa to như vậy, lại chẳng bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.

 

Loading...