Ánh Trăng Sáng Lòng Ta - Chương 3.1
Cập nhật lúc: 2024-05-16 11:34:31
Lượt xem: 1,653
3.
Cách lễ Quy Hạ còn hai ngày, hôm đó ta vừa ăn cơm tối xong, đang cùng Tiểu Đào giặt quần áo, thì đột nhiên có mấy vị mama ở tiền viện xông vào, không nói hai lời liền đưa Tiểu Đào đi. Tiểu Đào sợ tới mức hét toáng lên.
Ta đại kinh thất sắc, vội vàng chạy tới ngăn cản. Người dẫn đầu là Lâm mama đã đẩy ta ngã xuống đất, nhổ một bãi nước bọt, nói rằng Tiểu Đào may mắn, có một vị khách quý thích cô ấy, nên tối nay cố ấy sẽ được đi hầu hạ.
Ta kinh hãi, vội vàng cắn đầu lưỡi để bản thân có thể bình tĩnh hơn một chút. Ta lấy một chút bạc vụn trong túi ra lặng lẽ đưa cho Lâm mama, thành khẩn cầu xin bà ta: “Mẹ Lâm, Tiểu Đào tuổi vẫn còn nhỏ, lại nhát gan, có thể để ta dạy cô ấy một chút, tránh cho tối nay làm mất lòng khách quý được không?”
Lâm mama ước chừng số bạc trong tay, nhếch môi, ra hiệu cho những người khác buông Tiểu Đào ra.
Ta lập tức kéo Tiểu Đào vào nhà, đợi cô ấy bình tĩnh lại, ta nhanh chóng nói cho cô ấy nghe kế hoạch của ta.
Lúc đầu cô ấy mở to mắt nhìn ta đầy vẻ hoang mang mờ mịt, lúc sau mới gật đầu đầy quyết tâm.
Sau khi Tiểu Đào đi, ta bỏ số bạc đã tích góp được và giấy thông hành vào túi, lại đi tìm Lâm mama.
Ta đưa cho bà ta thêm bạc, bà ta lập tức cười lớn, phân phó ta được đến phòng của Tiểu Đào để phục vụ.
“Ngươi bưng trà rót nước xong thì lập tức ra ngoài, tránh làm khách quý mất hứng.”
Ta đáp một tiếng, nhẹ nhàng đút tay vào ống tay áo, trong đó giấu sẵn một bình thuốc mê.
Vốn dĩ mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, vị khách to béo đó đã uống hết chén trà ta dâng lên, một lúc sau dần dần bất tỉnh.
Ta và Tiểu Đào hợp sức bê ông ta lên giường, không ngờ rằng vừa buông tay, ông ta đã lăn mạnh xuống đất và bất ngờ kêu lên trong vô thức.
Sự việc quá bất ngờ, ta và Tiểu Đào đều không kịp phản ứng, bên ngoài đã có người gõ cửa hỏi có chuyện gì.
Ta và Tiểu Đào ra sức bịt miệng ông ta lại, bốn mắt nhìn nhau, đầy hoảng sợ.
Ta lập tức bước tới lấy chăn đắp lên mặt ông ta, đáp lại: “Đại nhân uống say, không sao đâu.”
Cánh cửa bị mở hé ra, nửa khuôn mặt ló vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia cả người ta như rơi vào hầm băng.
Là Vương Bưu!
Hắn ta quay người đóng cửa, nhìn người dưới đất, lại nhìn ta với Tiểu Đào, giọng điệu không có nửa phần ý tốt nói “Ta sớm biết hai nha đầu các ngươi có ý đồ bất chính, nhưng không ngờ các ngươi lớn gan như vậy, đến khách quý mà các ngươi cũng dám động thủ.”
Ta kéo Tiểu Đào ra sau lưng, cô ấy sợ tới mức sắp đứng không vững.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Ta giả vỡ bình tĩnh nói với hắn.
Nếu Vương Bưu đã không kinh động đến những người khác, chắc chắn hắn ta có ý đồ khác.
“Muốn ngươi.” Vương Bưu trả lời ngắn gọn, ánh mặt nhìn ta đầy dục vọng.
“Nếu như hôm đó không thấy ngươi bị mưa làm ướt, ta thật sự chưa từng nghĩ rằng, A Nguyệt của chúng ta lại xinh đẹp như vậy. Quả nhiên là tâm cơ, vậy mà lại có thể dấu hết mọi người trong Hồng Trần Các.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-long-ta/chuong-3-1.html.]
Tay chân ta lạnh ngắt. Mấy ngày trước ta dùng hết thuốc, ta đành dùng tro bếp bôi lên mặt. Nghĩ rằng đợi ngày mai cùng đại nương trong phòng bếp ra ngoài rồi lén đi mua thuốc.
Nào ngờ đêm đó trời mưa to, ta tranh thủ lúc trời mưa chạy từ phòng bếp về tiểu viện, chỉ là một đoạn đường ngắn đó, vậy mà Vương Bưu lại có thể nhìn thấy.
“Nghĩ xong rồi, thì đi theo ta, ngày mai ta tự sẽ đi nói với Xuân mama về chuyện của Tiểu Đào.” Vương Bưu dường như chắc chắn rằng ta sẽ đồng ý.
“Không được…..không được, không được đi.” Tiểu Đào run lẩy bẩy, nói năng cũng lắp bắp, chỉ cố gắng nắm chặt lấy tay ta.
Ta nắm chặt bàn tay của Tiểu Đào, thì thầm vào tai cô ấy: “Canh ba đêm nay, nếu không thấy ta, thì tự mình đi trước.”
Nói xong, ta đẩy tay cô ấy ra, đi theo Vương Bưu đến Tây viện.
Hồng Trần Các là thanh lâu số một ở Vạn Đô, đình đài lầu các đều được chạm khắc hình rồng rất tỉ mỉ, tường cao gói xanh đầy xinh đẹp.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lúc này trăng đã lên cao, tiền viện đã lên đèn sáng rực, ca hát nhảy múa vô cùng náo nhiệt.
Nhưng ta cả người đều đổ đầy mồ hôi lạnh, chẳng thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Bưu đang đi phía trước ta, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, xém chút nữa ta đã cầm không nổi con d.a.o găm.
Không sai, ta đã lén cầm theo một con d.a.o găm, nhỏ chỉ bằng ngón tay của ta, nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Ta âm thầm tính toán trong lòng, chỉ cần đi đến hòn non bộ ở phía Tây, ta có thể nhân lúc hắn không hề phòng bị mà chụp thuốc mê hắn. Đợi sáng mai hắn tỉnh lại, ta và Tiểu Đào đã sớm chạy khỏi đây rồi.
Nếu đã bị lộ, trước mắt ta không có đường lui nào khác, chỉ có thể đ.â.m lao thì phải theo lao.
Vương Bưu không thể ngờ được ta sẽ đ.â.m hắn, một tia sáng dữ dội xẹt qua mắt hắn, hắn giơ chân đạp ta một phát, đạp văng ta ra cách hắn mấy mét.
“Tiện nhận! Ngươi chán sống rồi, vậy mà dám đ.â.m ông đây, xem ta có giế/t chế/t ngươi không…”
Vương Bưu rút con d.a.o găm ra khỏi người, cười dữ tợn bước về phía ta, hắn giật mạnh tóc ta, giáng cho ta một bạt tai nghiêng trời lật đất.
Cổ họng ta dâng lên mùi m.á.u tanh, cú tát này của hắn khiến ta cảm giác lục phủ ngũ tạng của ta đều lệch khỏi vị trí, đau tới mức ta xém ngất xỉu.
“Đợi lão tử chơi chán ngươi, rồi giế/t ngươi!” Vương Bưu tóm lấy cổ ta, hung ác nói.
Ta choáng váng, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Mẹ, con xin lỗi, A Nguyệt hôm nay có thể sẽ phải chế/t ở đây rồi!
Ngay khi nỗi tuyệt vọng đang nhấn chìm ta như thủy triều, ta chợt thấy cổ mình được buông lỏng, tiếng d.a.o đ.â.m vào da thịt vang lên, Vương Bưu hét lên một tiếng, trợn mắt, trực tiếp ngã ra đất.
Ta nghẹn ngào ho khan, trong đôi mắt đẫm nước mắt ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là người đàn ông ở phòng chứa củi!
Anh ta tra kiếm vào vỏ, khuôn mặt lạnh băng không có biểu cảm gì, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn ta, đôi mắt sẫm màu nhìn không rõ đang nghĩ gì.
Anh ta mặc một bộ quần áo đen tuyền, lông mày như họa, mím mím môi, vẻ mặt lãnh đạm, cả người toát ra một loại cảm giác cực kỳ xa lạ.