Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Trăng Sáng Rọi Bụi Trần - Chương 11:

Cập nhật lúc: 2024-05-22 20:00:11
Lượt xem: 6,109

24

Bảy ngày sau, cuối cùng ta cũng có thể nói chuyện.

Ngày ta có thể lên tiếng trở lại, Mặc Tiêu Hàn vui mừng khôn xiết, bảo ta gọi hắn “phu quân” rất nhiều lần.

Nhưng cây song sinh hoa lại héo mòn dần, ngay cả Thái y viện cũng không nói rõ lý do.

Gần đến ngày sinh, cơ thể ta ngày càng mệt mỏi.

Ta cau mày, rất sợ cảnh tượng khó sinh lúc mẫu thân sinh ta sẽ tái diễn trên người ta.

Ban đêm, ta nằm trong vòng tay Mặc Tiêu Hàn, bất giác trăn trối: “Phu quân, nếu ta xảy ra chuyện lúc sinh nở, chàng hãy bảo vệ Tố nhi.”

Mặc Tiêu Hàn cau mày, ôm ta càng chặt: “Trần Ai, đừng nói những lời xúi quẩy này, nàng đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, ông trời sẽ không lấy đi phúc phần của nàng, trẫm cũng không thể để nàng xảy ra chuyện.”

Ta thở dài, nói với hắn những lời Sở Vân Ninh nói trước khi ch/3t: “Song sinh hoa một bông ch/3t đi, bông còn lại cũng sẽ héo mòn dần.”

Sắc mặt Mặc Tiêu Hàn càng lúc càng u ám, hắn rất sợ mất ta.

Ngày ta sinh nở, quả nhiên khó sinh, ma//u chảy không ngừng.

Bà đỡ hỏi Mặc Tiêu Hàn bảo vệ mẹ hay bảo vệ con, Mặc Tiêu Hàn không chút do dự nói bảo vệ mẹ.

May mà ta đã cố gắng, nghiến răng sinh con ra.

Khi tiểu hoàng tử cất tiếng khóc chào đời, ta cũng ngất đi.

Cơ thể ta rất yếu, cho dù mỗi ngày dùng nhân sâm cải mệnh, nhưng vẫn ngày một yếu đi.

Mặc Tiêu Hàn tìm rất nhiều kỳ nhân dị sĩ để hỏi cách chữa trị cho ta, hắn rất sợ ta không qua khỏi.

Ta an ủi Mặc Tiêu Hàn: “Phu quân, đừng đau lòng, mỗi người đều có số phận riêng, ngoại trừ việc không thể đồng hành cùng Tố nhi trưởng thành, ta đã không còn gì hối tiếc nữa.”

“Trẫm không cho phép nàng ch/3t.” Mặc Tiêu Hàn ôm chặt ta, “Trần Ai, nàng hãy kiên trì, trẫm nhất định sẽ tìm được cách giúp nàng tiếp tục sống.”

Có công mài sắt có ngày nên kim, Mặc Tiêu Hàn nghe một vị cao nhân nói, dùng xương cốt của bông song sinh hoa đã ch/3t làm thành vòng tay đeo vào cổ tay bông còn lại, có thể cung cấp chất dinh dưỡng.

Mặc Tiêu Hàn làm theo, lấy xương trắng của Sở Vân Ninh làm thành vòng tay bằng xương đeo vào tay ta.

Cơ thể ta ngày một khỏe mạnh, cây song sinh hoa được trồng trong chậu cũng hồi sinh từ cõi ch/3t, ngày một nở rực rỡ hơn.

Ta tận tâm nuôi dạy Tố nhi và Lạc nhi, toàn tâm toàn ý làm người vợ hiền thục của Mặc Tiêu Hàn, trở thành vị hiền hậu được mọi người ca tụng của nước Mặc.

**Phiên ngoại:**

Đêm đó, sau khi ngủ, ta mơ một giấc mơ.

Ta mơ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm bút nói với ta: “Trần Ai tiên tử, ngươi và Vân Ninh là cây song sinh hoa mọc ở nơi giao nhau giữa tiên giới và ma giới, ngươi được tiên khí nuôi dưỡng, nàng ta bị ma khí hun đúc, cho nên một người thiện, một người ác.”

Ta truy hỏi: “Sau đó thì sao?”

Ông lão râu tóc bạc phơ tiếp tục nói: “Hiện tại hai ngươi đang ở nhân gian lịch kiếp, nàng ta đã trở về trước, sau khi ngươi sống đủ trăm năm, cũng sẽ trở về.”

Ta có chút kinh ngạc: “Vậy còn Mặc Tiêu Hàn?”

“Thiên cơ bất khả lộ.” Ông lão râu tóc bạc phơ lúc đầu úp mở, nhưng nhanh chóng nói tiếp, “Thôi được, ta là Tư Kiếp tiên quân, tiết lộ vài câu với ngươi trong giấc mơ cũng không sao, dù sao khi tỉnh lại ngươi cũng sẽ quên.”

Ta chăm chú lắng nghe.

Tư Kiếp tiên quân vuốt râu nói: “Hắn cũng là vị thần tiên hạ phàm lịch kiếp, thân phận không hề tầm thường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-roi-bui-tran/chuong-11.html.]

Ta thầm nghĩ, vậy sau khi ta và Mặc Tiêu Hàn lịch kiếp trở về, có thể tiếp tục duyên phận trước kia?

Tư Kiếp tiên quân thở dài, vẻ mặt sầu muộn.

Ta nhận ra ông ấy có tâm sự, bèn hỏi: “Tư Kiếp tiên quân, ngài còn chuyện gì sao?”

Tư Kiếp tiên quân ấp úng: “Haizzz… Bản tiên quân gây họa rồi, gây ra đại họa rồi!”

“Đại họa gì? Nói ta nghe thử xem.” Ta tò mò.

Tư Kiếp tiên quân chậm rãi kể lại: “Lúc viết kịch bản lịch kiếp cho ngươi, ta uống say quá, cốt truyện cứ thế tuôn trào… Đoạn nghiệt duyên ngươi bị bán vào thanh lâu và gặp Khanh An, tuyệt đối không nên viết như vậy.”

“Sau khi bản tiên quân tỉnh rượu, hai ngươi đã trải qua đoạn đó rồi, haizzz, uống rượu hại việc, uống rượu hại việc!”

“Hả…” Ta á khẩu, uống rượu rồi không đi ngủ, viết kịch bản gì chứ? Hại ta thảm rồi.

Tư Kiếp tiên quân nhìn ta với vẻ mặt áy náy, tiếp tục thở dài: “Nếu Mặc Tiêu Hàn và Khanh An là người thường thì thôi, đằng này hai vị đại lão này bản tiên quân một người cũng không dám đắc tội, đến lúc họ lịch kiếp trở về, bản tiên quân tiêu đời.”

Ta kinh ngạc: “Khanh An cũng có lai lịch lớn sao?”

“Đúng vậy, hắn là Ma tôn dùng một sợi thần hồn ngưng tụ thành hóa thân, nếu sau khi hắn tỉnh lại không quên được đoạn tiền trần kiếp này với ngươi, đến cướp ngươi với Thiên đế, vậy phải làm sao?”

Tư Kiếp tiên quân nhận ra mình lỡ lời, vội vàng im lặng.

“Mặc Tiêu Hàn là Thiên đế?” Ta nắm bắt được trọng điểm.

Tư Kiếp tiên quân quyết định nói hết, nói thật với ta: “Đúng vậy, Mặc Tiêu Hàn chính là Thiên đế đại nhân. Haizzz, ngươi nói nữ nhân của Thiên đế bị Ma tôn ngủ, chuyện này truyền ra khắp lục giới sẽ chấn động đến mức nào, chưa kể Ma tôn sau khi tỉnh lại có gây chuyện hay không, Thiên đế lịch kiếp trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bản tiên quân.”

Ta kinh ngạc tột độ, hóa ra tiên giới còn cẩu huyết hơn cả nhân gian.

Ta lắc đầu, đứng trên lập trường đạo đức chỉ trích Tư Kiếp tiên quân: “Hừ, bảo ngươi viết lung tung, bây giờ gây ra đại họa rồi chứ gì?”

“Haizzz…” Tư Kiếp tiên quân lại thở dài, ông ấy bắt đầu hóng chuyện, “Nói xem, tình yêu của ngươi dành cho Mặc Tiêu Hàn rất kiên định đúng không? Ngươi có từng yêu Khanh An không?”

Ta dở khóc dở cười: “Hả, chính ngài viết kịch bản, ngài còn không biết sao?”

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Tư Kiếp tiên quân bất lực xòe tay: “Lúc đó bản tiên quân say quá, không viết kỹ càng như vậy.”

Ta nói với Tư Kiếp tiên quân lời trong lòng mình: “Ta yêu Mặc Tiêu Hàn, đối với Khanh An chỉ có ơn nghĩa, không có tình yêu.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu ngươi cũng yêu Khanh An, Thiên đế trở về chắc chắn sẽ xé x@c bản tiên quân.”

Ta lại chỉ ra: “Kịch bản lịch kiếp của ngài có lỗ hổng, ta bị bán vào thanh lâu ba năm, sao Mặc Tiêu Hàn không tìm thấy ta?”

“Chuyện này ngươi không hiểu rồi, đây là kịch bản ngược luyến tình kiếp, nếu để hắn dễ dàng tìm thấy, làm sao ngược được? Hơn nữa, lúc đó bản tiên quân say rượu, vung bút viết một câu: Mặc Tiêu Hàn nghi ngờ đêm viên phòng đó là người khác, hắn phái người đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng không tìm thấy.”

Ta: “…”

Tư Kiếp tiên quân lải nhải vài câu, sau đó dặn dò ta: “Sự đã rồi, bản tiên quân tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể báo mộng cho ngươi. Ngươi và Mặc Tiêu Hàn hãy sống lâu một chút, cho bản tiên quân thêm thời gian nghĩ cách cứu vãn.”

Chuyện oái oăm như vậy, còn có thể cứu vãn sao?

“Được, vậy chúng ta sẽ sống lâu một chút.” Ta gật đầu.

“Vậy bản tiên quân chúc hai ngươi đầu bạc răng long, sống lâu trăm tuổi.” Tư Kiếp tiên quân chắp tay với ta, sau đó biến mất khỏi giấc mơ của ta.

Ta tỉnh giấc, Mặc Tiêu Hàn vô thức ôm chặt ta, khẽ hỏi: “Nàng nằm mơ à?”

“Ừm.” Ta hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi, nhưng chỉ nhớ mang máng vài câu nói của ông lão râu tóc bạc phơ.

“Phu quân, thiếp mơ thấy một vị thần tiên chúc chúng ta đầu bạc răng long, sống lâu trăm tuổi.”

Mặc Tiêu Hàn hôn lên trán ta, dịu dàng đáp: “Tốt, chúng ta sẽ đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp không rời xa nhau!”

Loading...