Ánh Trăng Sáng Rọi Bụi Trần - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-05-22 20:00:02
Lượt xem: 5,162
6
Thú y kiểm tra Hoa Ly nhi xong, bẩm báo với Mặc Tiêu Hàn, Hoa Ly nhi uống thuốc mới mất kiểm soát cào người.
Mặc Tiêu Hàn ghi món nợ này lên đầu Sở Vân Ninh, ra lệnh không có mệnh lệnh của hắn, Sở Vân Ninh không được bước chân ra khỏi tẩm cung.
Sau một thời gian hồi phục, vết thương trên mặt ta đã gần như khỏi hẳn, vết sẹo cũng ngày càng mờ dần.
Đây là bởi vì Mặc Tiêu Hàn đã ra lệnh cho Thái y viện, nhất định phải chữa khỏi vết sẹo trên mặt ta, Thái y viện đã bào chế ra loại thuốc mỡ trị sẹo đặc hiệu.
Mặc Tiêu Hàn còn gây áp lực cho Thái y viện, yêu cầu họ chữa khỏi cổ họng ta, hắn muốn nghe ta cất tiếng nói chuyện.
Một tháng sau, Sở Vân Ninh phái người đến cung ta truyền lời, nói muốn gặp ta.
Ban đầu ta không định đi gặp nàng ta, cung nhân đưa ra một phong thư mật, ta mở ra xem, bên trên viết hai chữ "Khanh An".
Ta nhận ra đây là bút tích của Sở Vân Ninh, nàng ta là muốn dùng Khanh An để uy h.i.ế.p ta?
Ta mang theo cung nhân đến Ninh Hồng cung gặp Sở Vân Ninh, tiện thể cũng đi gặp con gái của nàng ta, Lạc công chúa.
Ninh Hồng cung.
Khóe miệng Sở Vân Ninh treo một nụ cười lạnh lẽo: "Trần Ai, một tháng trôi qua rồi, tỷ tỷ rất tò mò, Hoàng thượng có chạm vào ngươi hay không?"
Trong suốt một tháng vào cung, Mặc Tiêu Hàn quả thực chưa từng chạm vào, nhưng ta cảm nhận được sự quan tâm và che chở của hắn dành cho ta.
Sở Vân Ninh dường như đã biết trước câu trả lời, nàng ta cười khẩy: "Tỷ tỷ đã nói rồi, người ghét bỏ ngươi dơ bẩn, đời này e rằng ngươi khó mà leo lên long sàng lần nữa!"
Ta lặng lẽ nhìn Sở Vân Ninh tự biên tự diễn.
Sở Vân Ninh thấy ta không phản ứng, sốt ruột: "Sở Trần Ai, ngươi cũng bình tĩnh thật đấy. Nhưng Hoàng thượng không giống ngươi, người không thể bình tĩnh như vậy được, theo như tỷ tỷ biết, Hoàng thượng đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm tình lang của ngươi ở thanh lâu, muốn gi/3t sạch bọn họ."
"Tình lang" của ta ở thanh lâu chỉ có một mình Khanh An.
Ba năm trước, ta - một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, bị bán vào thanh lâu, nơi ăn thịt người, quả thực không có khả năng tự bảo vệ mình.
Ban đầu, để không phải tiếp khách, ta ngày ngày bị đánh đập dã man.
Lúc ta bị đánh đến ch/3t đi sống lại sắp tắt thở, là Khanh An đã cứu ta.
Hắn bỏ ra toàn bộ gia sản muốn chuộc ta ra, nhưng lúc Sở Vân Ninh bán ta vào thanh lâu, nàng ta đã dặn dò chủ quán, dù bất kỳ ai bỏ ra bao nhiêu bạc, cũng không được chuộc ta.
Thêm nữa, thân phận của Khanh An không cho phép hắn làm như vậy.
Để không bị người khác làm nhục, ta đã ủy thân cho Khanh An.
Khanh An cũng dùng hết tiền bạc không cho người khác động vào ta, hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của ta trong khoảng thời gian đó.
Nhưng ta cũng biết rõ, ta và Khanh An, mỗi người đều có mục đích riêng, không ai nợ ai.
Sở Vân Ninh cắt ngang dòng suy nghĩ của ta: "Sao vậy, ngươi không quan tâm đến an nguy của Khanh An?"
Ta dùng thủ ngữ ra hiệu: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi đi nói với Hoàng thượng, hôm đó là hiểu lầm, tỷ tỷ không hề làm hại ngươi, chỉ cần Hoàng thượng hủy bỏ lệnh giam lỏng bổn cung, bổn cung sẽ giữ bí mật về ngươi và Khanh An."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-roi-bui-tran/chuong-3.html.]
7
Lời nói của Sở Vân Ninh nghe thật nực cười.
Mặc Tiêu Hàn nếu đã điều tra chuyện này, dù Sở Vân Ninh không nói, sớm muộn gì hắn cũng biết đến sự tồn tại của Khanh An.
"Ngươi đường đường là Hoàng hậu, lại cần ta cầu xin thay ngươi? Ngươi không cảm thấy ngôi vị Hoàng hậu này của ngươi quá mức phù phiếm sao?"
Ta nói xong với Sở Vân Ninh liền xoay người rời đi.
Nàng ta tức giận nắm chặt khăn tay, nghiến răng nghiến lợi: "Sở Trần Ai, ngươi sẽ hối hận!"
Ta đi ngang qua tiền viện, nhìn thấy Lạc nhi đang chơi đùa trong sân.
Mấy ma ma cung nữ vây quanh nàng.
Mấy ma ma cung nữ nhìn thấy ta, đều cảnh giác chắn trước mặt Lạc nhi.
Lạc công chúa hơn hai tuổi, trông giống Sở Vân Ninh, cũng giống ta.
Nàng nhìn thấy ta, chạy về phía ta: "Mẫu thân..."
Cung nữ vội vàng bế nàng lên: "Công chúa điện hạ, đó không phải mẫu thân của người, đó là Trần phi mới đến, nhớ kỹ nhé."
"Ồ..." Lạc nhi gật đầu như hiểu mà không hiểu, nhìn ta bằng đôi mắt tròn xoe.
Sở Vân Ninh bước ra từ chính điện, ngoài điện vang lên tiếng thái giám hô: "Hoàng thượng giá đáo!"
Mặc Tiêu Hàn vội vã chạy đến, hắn đi đến trước mặt ta, nắm tay ta.
Hắn không nói gì, nhưng ta có thể nhìn ra hắn đang lo lắng cho ta, sợ ta lại bị Hoàng hậu bắt nạt.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Lạc nhi nhìn thấy Mặc Tiêu Hàn đến, dang rộng vòng tay gọi: "Phụ hoàng, phụ hoàng... Lạc nhi nhớ phụ hoàng."
Mặc Tiêu Hàn bế Lạc nhi lên.
Ánh mắt ta chuyển hướng sang Sở Vân Ninh, bắt gặp một tia đắc ý trong mắt nàng ta.
Ban đầu, ta không hiểu Sở Vân Ninh đắc ý vì điều gì.
Cho đến khi Lạc nhi hôn một cái lên má Mặc Tiêu Hàn, nói bằng giọng trẻ con: "Phụ hoàng, Lạc nhi muốn cùng phụ hoàng mẫu hậu đến Ngự Hoa Viên thả diều, được không ạ?"
Ta hiểu ra, lời Lạc nhi nói là do Sở Vân Ninh dạy.
Kể từ khi Sở Vân Ninh bị giam lỏng, Mặc Tiêu Hàn chưa từng đến Ninh Hồng cung nữa.
Những lời Sở Vân Ninh nói với ta trước đó đều là bịa đặt, mục đích thực sự của việc gọi ta đến Ninh Hồng cung là muốn lợi dụng ta để dụ Mặc Tiêu Hàn đến đây.
Sau đó mượn lời Lạc nhi, khiến Mặc Tiêu Hàn đồng ý cùng Lạc nhi đến Ngự Hoa Viên thả diều.
Chỉ cần Sở Vân Ninh ra khỏi Ninh Hồng cung này, lệnh giam lỏng xem như vô hiệu.
Nàng ta đã không từ thủ đoạn, lợi dụng Lạc nhi để đạt được mục đích, ta cũng không phải không có cách đối phó với nàng ta.
Ta đưa tay xoa trán, lộ vẻ đau đớn, sau đó ngất xỉu xuống đất.