Ánh Trăng Sáng Rọi Bụi Trần - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-05-22 20:00:03
Lượt xem: 3,818
8
Sở Vân Ninh không ngờ ta lại bất ngờ giở chiêu này.
Mặc Tiêu Hàn thấy vậy liền đặt Lạc nhi xuống đất, đi tới ôm ta: "Trần Ai..."
"Hoàng thượng, Trần Ai chắc chắn là giả vờ ngất xỉu! Người không tin thì véo nàng ta một cái đi, chút thủ đoạn cỏn con này cũng muốn qua mắt người sao? Thật là hồ đồ!"
Sở Vân Ninh nói xong tiến lại gần muốn véo ta, nhưng Mặc Tiêu Hàn không cho nàng ta cơ hội đó.
"Hoàng hậu, Trần Ai ngất xỉu trong cung của ngươi, ngươi không thể thoát khỏi liên can, trẫm sẽ tính sổ với ngươi sau!" Mặc Tiêu Hàn ném lại một câu, ôm ta xoay người rời đi.
Sở Vân Ninh không cam lòng, nàng ta đi tới ôm Lạc nhi, véo vào tay Lạc nhi một cái, nói nhỏ với Lạc nhi điều gì đó.
Lạc nhi òa khóc: "Phụ hoàng, phụ hoàng... Lạc nhi muốn cùng mẫu hậu đến Ngự Hoa Viên thả diều."
Mặc Tiêu Hàn dừng bước, hắn chỉ do dự một thoáng, rồi phớt lờ lời thỉnh cầu của Lạc nhi, ôm ta rời đi không ngoảnh đầu lại.
Sở Vân Ninh tức giận run người, ta biết lúc này nàng ta hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Phải rồi, trước kia luôn là nàng ta chèn ép ta, sao có thể cam tâm bị ta nắm thóp?
Mặc Tiêu Hàn ôm ta đến Ngự thư phòng một mạch, hắn đặt ta lên chiếc giường êm ái trong phòng trong.
Hắn lặng lẽ quan sát ta một lúc, lên tiếng: "Trần Ai, có thể tỉnh lại rồi."
Ta mở mắt nhìn hắn, hóa ra hắn đã sớm phát hiện ra ta giả vờ ngất xỉu sao?
Nhưng hắn lại dung túng ta, còn lựa chọn ta thay vì Lạc nhi, điều này nằm ngoài dự đoán của ta.
Ta ngồi dậy, nắm lấy tay Mặc Tiêu Hàn, âm thầm bày tỏ tâm trạng lúc này.
Hắn ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta...
Đúng lúc hắn muốn tiến thêm một bước, bên ngoài vang lên tiếng thị vệ bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Lễ bộ Thượng thư Sở đại nhân cầu kiến bên ngoài."
Ta sững người, là phụ thân đến rồi.
Không biết ông ấy còn nhớ đến đứa con gái này của mình hay không?
Mặc Tiêu Hàn hạ thấp giọng nói với ta: "Trần Ai, nàng chờ trẫm ở đây."
Ta gật đầu, nhìn hắn vén rèm đi ra ngoài, nghiêm mặt nói với thị vệ: "Truyền."
9
Ta đứng sau tấm rèm, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài của Mặc Tiêu Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-roi-bui-tran/chuong-4.html.]
Mặc Tiêu Hàn đi thẳng vào vấn đề: "Sở ái khanh, trẫm hỏi ngươi, ngươi có mấy nữ nhi? Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."
"Hồi bẩm Hoàng thượng, thần..." Sở Hành ngừng một lát, cúi đầu nói, "Thần chỉ có một mình Vân Ninh là con gái, không biết Hoàng thượng tại sao lại hỏi như vậy?"
Trái tim ta càng lúc càng lạnh lẽo, lúc ta sinh ra, tên ta chưa từng được ghi vào gia phả Sở gia.
Ta từ nhỏ đã lớn lên trong một khuê phòng hẻo lánh bên ngoài phủ, nhũ mẫu chăm sóc ta nói, lúc tỷ tỷ song sinh của ta sinh ra, mẫu thân vẫn khỏe mạnh.
Nhưng mẫu thân lại đột ngột băng huyết khi sinh ta, dẫn đến khó sinh mà qua đời.
Thầy tướng số nói, ta và tỷ tỷ xung khắc, chỉ có một người có thể sống sót, nếu không sẽ chỉ mang đến tai họa bất tận cho Sở gia.
Phụ thân tin lời thầy tướng số, coi ta như sao chổi, cũng oán hận ta hại ch/3t mẫu thân.
Ông ấy dung túng tỷ tỷ ức h.i.ế.p ta, trong mắt ông ấy, ta vốn là kẻ thừa thãi.
"Hừ." Mặc Tiêu Hàn lạnh lùng hỏi, "Vậy còn Sở Trần Ai?"
Sở Hành nhất quyết không nhận ta, giọng điệu vô cùng kiên quyết: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thần không quen biết người mà người nói, người không tin có thể đi tra gia phả Sở gia."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta vén một góc rèm, nhìn thấy Mặc Tiêu Hàn siết chặt nắm tay, hắn đang kìm nén cơn giận.
Sở Hành nhận ra có người trong phòng trong, ông ấy liếc mắt về phía ta.
Hai ánh mắt ngắn ngủi giao nhau, ông ấy lạnh lùng, ta tê dại.
Sợi dây huyết thống mong manh còn sót lại giữa chúng ta tan biến như mây khói.
Nếu là trước kia, có lẽ ta sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt nỗi khổ vào trong lòng.
Giờ đây, ta không muốn lùi bước nữa.
Ta vén rèm bước đến trước tòa án, cắn ngón tay nhỏ một giọt má//u vào chén rửa bút.
Mặc Tiêu Hàn phản ứng kịp ta muốn làm gì, hắn ra lệnh cho Sở Hành: "Là thật hay giả, trích má//u một cái sẽ biết."
"Hoàng thượng..." Sở Hành biến sắc mặt, ông ấy nhìn ta bằng ánh mắt oán hận, như trách móc ta không nên để ông ấy khó xử.
"Sở ái khanh, ngươi muốn kháng chỉ sao?" Mặc Tiêu Hàn vừa gây áp lực cho Sở Hành, vừa ra hiệu cho thị vệ.
Thị vệ tiến lên hai bước, rút d.a.o găm, nắm lấy tay Sở Hành, rạch một đường.
Trong chén rửa bút, hai giọt ma//u từ từ hòa vào làm một.
Sở Hành thấy vậy liền quỳ rạp xuống đất, cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng tha mạng! Thần..."
Mặc Tiêu Hàn không cho Sở Hành cơ hội biện bạch, hắn giận dữ nói: "Sở ái khanh, ngươi vừa rồi khăng khăng nói chỉ có một mình Sở Vân Ninh là con gái, đây là tội khi quân! Người đâu, lôi hắn xuống, tước mũ!"
Sở Hành đặt hy vọng vào ta: "Trần Ai, là phụ thân hồ đồ, con hãy nói giúp phụ thân vài câu trước mặt Hoàng thượng."