Ảo tưởng được yêu - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-06 14:40:55
Lượt xem: 374
Trong lúc vui sướng khi người khác gặp họa, tôi không khỏi tự thương hại bản thân mình. Tôi có thể khá hơn ở đâu chứ?
Bác sĩ nói với tôi, tình trạng của cô tôi càng ngày càng không tốt, bảo tôi chuẩn bị sẵn tinh thần. Tôi nghe xong, cảm giác mê muội. Tinh thần bị đả kích, tôi hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, Hạ Duệ Minh lại ở bên cạnh tôi.
“Uống chút nước đi.”
Tôi đoán được, có lẽ là bệnh viện thông báo cho hắn. Tôi cảm thấy kinh ngạc vì hắn lại đến. Tại sao hắn không bỏ qua như bình thường?
“Tôi biết em hiện giờ rất đau khổ, nhưng em không phải một mình.”
Thì ra là vì con.
“Cô ơi...”
Hắn lắc đầu. Nghĩa là có chuyện xấu.
Tôi nói tôi nghỉ ngơi ổn rồi, muốn đi thăm cô.
Lúc đầu hắn không chịu, thấy tôi kiên quyết, vẫn nhượng bộ.
Cả người cô tôi cắm toàn máy thở, không nhúc nhích nằm trên giường bệnh.
......
Cô tôi không chịu nổi một tháng, ra đi vào ban đêm.
Bụng tôi 7 tháng đã lớn, một tay lo liệu hậu sự của cô.
Ngày làm xong hậu sự, Hạ Duệ Minh liền xuất ngoại.
Trước khi đi, hắn nói: "Dao Dao, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Tôi đi khám thai và đi dạo như bình thường. Bất ngờ không kịp đề phòng, đụng phải Diệp Chanh Chanh lúc đó đã lộ bụng bầu. Chính xác mà nói, cô ta đặc biệt đến tìm tôi.
"Giang Dao, cô của chị đã mất rồi, chị và A Cảnh ly hôn đi, đừng lôi kéo anh ấy nữa, anh ấy căn bản không yêu chị. Tôi sẽ bảo anh ấy cho chị sinh hoạt phí hằng tháng, bảo đảm hai mẹ con chị không phải lo cuộc sống sau này.”
Bốn phía không có người, tôi cũng không nhịn nữa, tát một cái vào mặt cô ta: "Đã muốn làm như vậy từ lâu rồi. Không hổ là tiểu tam, da mặt dày tới mức nói những lời này nghiêm túc như vậy.”
Đầu tiên cô ta không thể tin, sau đó la lên: "Chị dám đánh tôi? A Cảnh biết bộ dáng chanh chua này của chị không?”
Tôi cười: "Yên tâm, hắn sẽ không biết, hiện giờ hắn đang ở nước ngoài.”
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân truyền đến, còn có giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Vậy sao?”
Tôi cứng đờ tại chỗ không dám quay đầu lại. Còn Diệp Chanh Chanh thì rơi nước mắt, ôm bụng luôn miệng nói không thoải mái.
Trong nháy mắt hắn ôm lấy Diệp Chanh Chanh và tôi nghiêng người đi qua, tôi gọi hắn: “Duệ Minh, tôi...”
Tôi nhất thời không tìm ra từ ngữ phù hợp, không thể giải thích cho mình.
Hắn cũng không dừng lại nửa bước.
07
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ao-tuong-duoc-yeu/5.html.]
Nửa đêm, hạ thân tôi ướt đẫm. Tôi há to miệng thở để cho mình tỉnh táo lại, run rẩy tay gọi cấp cứu. Sau đó lại gọi cho Hạ Duệ Minh, điều khiến lòng tôi lạnh lẽo chính là, hắn vẫn luôn bận rộn.
Bên tai là tiếng nói chuyện khẩn cấp của các bác sĩ: "Nhanh, nghĩ cách liên hệ người nhà phụ nữ có thai ký tên!"
“Phụ nữ có thai khó sinh cộng thêm sinh non, nếu không mổ, mẹ và bé đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Tôi túm lấy một người áo trắng, môi khó khăn mấp máy: “Tôi ký.”
Tôi đã không còn sức lực nữa, chỉ nói ra hai chữ này đã cảm thấy dùng hết sức lực toàn thân.
Bên tai là bác sĩ lo lắng hét to: "Mau lấy bút lại đây.”
Sau khi run rẩy ký chữ "Giang Dao", cuối cùng tôi chống đỡ không nổi nữa.
Trước khi rơi vào bóng tối chỉ có ánh sáng trắng chói mắt trên đỉnh đầu. Tôi biết mình đang nằm mơ, chỉ là làm thế nào cũng không tỉnh lại được. Trong mơ tôi bị giam cầm tại chỗ, nhanh chóng xem xong nửa đời trước của mình.
Tôi và các bạn vùi đầu vào học, quen biết Hạ Duệ Minh, kết hôn với hắn, nhìn Diệp Chanh Chanh vênh váo tự đắc trước mắt tôi. Rồi sau đó bọn họ xuyên qua thân thể của tôi, đi về phía xa.
“Mẹ.” Đột nhiên một thanh âm non nớt vang lên, phá vỡ áp lực nặng nề.
“Mẹ.” Lại là một tiếng gọi nữa.
Giọng nói đầy tủi thân, như là một giây sau sẽ khóc lên. Lòng tôi dịu lại khi nghe điều đó và tôi muốn tự an ủi mình.
Tôi hơi mở mắt, ánh sáng trắng chiếu thẳng vào làm đau cả mắt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trong lúc còn đang thích ứng với ánh sáng, tôi đã nghe được thanh âm vui mừng: "Tỉnh rồi!"
Ánh sáng trước mắt rút đi, tôi nhìn thấy một vòng áo blouse vây quanh giường bệnh.
Trong lúc hoảng hốt, tôi nghĩ: "À đúng rồi, mình khó sinh.”
Con tôi...
Tôi cầm lấy bác sĩ trước mắt hỏi: "Con tôi đâu?”
Trong mắt không che giấu được sự sợ hãi. Thời gian chỉ cách vài giây, nhưng tôi lại cảm thấy như bị phán xét nhiều năm.
“Con cô đang nằm trong lồng ấp, sinh non và khó sinh nên rất yếu”.
Lúc đầu tôi cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy lo lắng.
“Nhưng mà cô không cần lo lắng, dấu hiệu sinh tồn của bé rất ổn định.”
Tôi nhìn con qua cửa kính, cục cưng bé nhỏ ngủ ở trong lồng ấp, rất ngoan.”
Y tá nói đó là một bé gái. Tôi đặt nhũ danh cho con bé là An An, hy vọng con bình an thuận lợi. Nhưng hình như ông trời cố ý đối nghịch với tôi, đêm đó An An bị sốt.
Trẻ sơ sinh to bằng bàn tay, ngay cả tiếng khóc cũng không thể phát hiện. Tôi không thể làm gì cả, chỉ có thể sốt ruột chờ ngoài cửa, nhìn bác sĩ điều trị.
Y tá đẩy tôi về phòng, tôi từ chối. Làm sao tôi có thể yên tâm ở trong phòng.
Khoảnh khắc bất lực và sợ hãi này làm tôi nghĩ tới Hạ Duệ Minh. Tôi vô cùng hy vọng hắn có thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh tôi, cho tôi một chỗ dựa. Cho nên tôi gọi cho hắn.