BÀ NGOẠI - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:25:50
Lượt xem: 204
Tôi ngửa đầu nhìn cậu ấy, qua một lớp nước nhòe nhòe, khuôn mặt của cậu ấy đầy dịu dàng.
Xin lỗi, xin lỗi cậu, hôm nay tôi không có sức lực để nói cảm ơn với cậu.
Nhưng tôi chúc cậu, chúc cậu mãi mãi khỏe mạnh, mãi mãi sẽ không bao giờ mắc phải bệnh tật và tuyệt vọng như tôi.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, cậu ấy đi xa dần.
Tôi đứng dậy, lau khô nước mắt.
Từng cơn gió lạnh ùa tới, quả quýt ấm áp kia bị tôi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhiệt độ ở Hàng Châu không còn cao nữa, đây đó vẫn còn vài cây quế tỏa hương thơm ngát.
Trong mùi hương hoa quế lạnh lẽo này, tôi nhập viện.
Chỉ có cố vấn học tập mới biết mức độ nghiêm trọng của bệnh của tôi. Các bạn cùng phòng và nhóm bạn thân của tôi đều cho rằng tôi chỉ đang trải qua một cuộc phẫu thuật nhỏ, thậm chí bọn họ còn giỡn với tôi “Xong rồi, Thiến Thiến sẽ bỏ lỡ kỳ thực tập gia công kim loại, không thể làm nữ công nhân mài búa được rồi”.
Bọn họ cười đùa, tôi cũng cười theo, cười cười, xoay người che đi vành mắt đỏ hoe.
Lúc nhận được cuộc gọi của dì họ vào chiều tối, tôi đã hoàn tất thủ tục nhập viện.
Dì ấy vội vàng nói, dì ấy đang chuẩn bị đến Hàng Châu ký tên cho tôi, lúc thu dọn hành lý thì nói lỡ miệng, bị bà ngoại biết được.
“Bà ngoại con cũng bướng bỉnh, nhất quyết phải đi đến Hàng Châu để chăm sóc con, dì cũng không ngăn cản được.”
Tôi im lặng.
Dì họ cũng không đợi tôi trả lời, dì ấy thở dài: “Theo lý thuyết thì dì cũng phải đi cùng bà ngoại con, nhưng bà ấy không cho, nói trong nhà còn có trẻ nhỏ và người già cần dì chăm sóc…… Thiến Thiến, con sẽ không trách dì chứ?”
Trách gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ba-ngoai/chuong-02.html.]
Dì ấy trên có mẹ già dưới có con nhỏ, mấy năm nay dì ấy cũng đã giúp tôi không ít. Bà con xa thân thích mà làm được đến trình độ này là cũng đã đủ lắm rồi, sao có thể trách dì ấy không bỏ việc ở nhà xuống mà đến chăm tôi được?
Đạo lý này, tôi hiểu, bà ngoại càng hiểu.
Tôi cười cười: “Không đâu dì. Lúc ấy dì đồng ý tới ký tên cho con là con đã rất cảm ơn dì rồi. Con không sao đâu, dì cứ làm việc của dì đi, con gọi điện thoại cho bà ngoại đây.”
Giọng của dì ấy có hơi áy náy: “Dì cũng không giúp được gì……À đúng rồi, tiền khám chữa bệnh của con có đủ không? Dì chuyển cho con ít tiền nhé.”
Tôi vội vàng từ chối: “Không cần đâu dì à, con có mở một studio chụp ảnh, trong tay vẫn còn ít tiền.”
Dì họ cười như trút được gánh nặng: “Nếu không đủ tiền thì nói với dì, đừng tự gánh vác một mình.”
Rõ ràng là dì ấy nhìn không thấy, nhưng tôi vẫn vô thức gật đầu: “Cảm ơn dì…… Dì à, chuyện con bị bệnh, xin dì hãy giữ bí mật giúp con, con không muốn bà ngoại lại trở thành đối tượng đáng thương trong mắt làng trên xóm dưới.”
Năm ba mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi vẫn còn rất nhỏ, không có ấn tượng gì.
Tôi chỉ nhớ trong nhà treo đầy khăn trắng, bà ngoại khóc lóc thảm thiết, hương thân làng xóm đỡ lấy bà ấy, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Đối với người mạnh mẽ cả đời như bà ngoại, sự thương hại đồng tình của người khác chỉ khiến bà ấy muốn bỏ chạy mà thôi.
Dì họ cúp máy, tôi gọi điện thoại cho bà ngoại.
Nhạc chuông ồn ào vang lên được mấy giây thì có người cầm máy.
“Alo, Thiến Thiến à?”
Vừa nghe được giọng bà ấy là tôi không kiềm được mà rơi nước mắt.
Tôi thật vô dụng.
Tôi dừng vài giây, cố gắng không để bản thân phát ra bất kỳ tiếng khóc nào, sau đó mới nói: “Dạ, là con đây. Ngoại ăn cơm tối chưa?”