Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÀ NGOẠI - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:34:53
Lượt xem: 183

Xế chiều hôm đó, tôi cảm giác hô hấp không nổi nữa, trái tim đập nhanh kịch liệt, bên tai xuất hiện tiếng kêu sắc bén lộn xộn, tôi mở mắt ra, trước mắt là một mảnh trắng xóa.

Tôi giơ tay lên muốn nhấn chuông, nhưng ngay cả tay cũng nhấc không nổi nữa.

Trong lúc hỗn loạn, tôi có một suy nghĩ: Có lẽ là tôi phải c.h.ế.t rồi.

Tôi thực sự không thể nhớ lại toàn bộ quá trình cấp cứu, đợi đến khi tôi mở mắt ra một lần nữa thì trời đã tối rồi.

Tôi biết, tôi lại tránh được một kiếp.

Nhưng, tôi còn có thể tránh được bao nhiêu lần nữa đây?

Bà ngoại đang ngồi cạnh giường tôi, dưới ánh đèn, mái tóc bà bạc trắng đến chói mắt.

“Thiến Thiến, chúng ta đến chỗ bác sĩ Phương mà dì Lý con nhắc đến trước đó được không, chỉ thử một lần thôi, được không?”

Giọng nói gần như cầu xin.

Tôi thở dài một hơi: “Được a.”

Ngựa c.h.ế.t làm ngựa sống đi... Cho dù không chữa khỏi, ít nhất bà ngoại có thể yên tâm một chút, không phải sao?

 

4.

Ngoài dự liệu của tôi là thoạt nhìn bác sĩ Phương cũng không giống loại lừa đảo giang hồ như trong tưởng tượng.

Từ diện mạo đến ăn mặc rồi đến lời nói, đều trông khá đáng tin cậy.

Bác sĩ Phương là một ông lão rất hiền lành, bắt mạch cho tôi trước, vọng văn vấn thiết rất rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ba-ngoai/chuong-07.html.]

Sau đó ông ấy lại giới thiệu liệu pháp nhịn ăn, còn đưa cho tôi xem một xấp tài liệu.

Tôi vẫn đặt câu hỏi như lúc trước: “Nếu tế bào ung thư bị c.h.ế.t đói thì các tế bào bình thường khác cũng c.h.ế.t đói. Nói không chừng tôi sẽ c.h.ế.t trước khi tế bào ung thư chết.”

Ông ấy cười cười: “Tây y trị bệnh bằng hóa trị và xạ trị, hẳn là cháu cũng đã dùng thuốc hóa trị. Những loại thuốc đó trực tiếp tấn công tế bào của con người bất kể chúng tốt hay xấu. Nếu không thì vì sao cháu không phẫu thuật mở sọ nhưng lại phải cạo hết tóc? Có phải là vì cháu uống thuốc rụng tóc không? Cháu được đi học, có văn hóa có kiến thức, vậy thì chắc cháu cũng biết những thuốc cháu dùng không chỉ tấn công tế bào ung thư mà còn tấn công cả tế bào nang tóc nữa.”

Ông ấy nói rất chậm rãi, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.

Thấy tôi im lặng một lúc, ông ấy mỉm cười nói: “Có một số người trẻ tuổi có thành kiến với Trung y, ông có thể hiểu được.

Dù sao người trẻ tuổi các cháu đã được tiếp nhận khoa học giáo dục từ nhỏ, học sinh vật, học hóa học,...Các cháu lại không muốn tìm hiểu và cũng không có hiểu biết thực sự về âm dương ngũ hành, tạng phủ kinh mạch.”

Ông ấy dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu ông đoán không sai thì bà ngoại cháu mời ông đến có phải là vì Tây y không có hiệu quả với cháu phải không?”

Đúng rồi, đây mới là điểm quan trọng nhất.

Tôi từ từ hít vào một hơi, cảm giác bất lực này lại bao trùm lấy tôi.

Bác sĩ Phương quan sát thần sắc của tôi, bình tĩnh nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì hãy trị liệu theo phương án của ông đi.”

Trong kế hoạch điều trị của ông ấy, chu kỳ điều trị đầu tiên là hai tuần.

Trong hai tuần này, tôi chỉ được uống thuốc Đông y do ông ấy chuẩn bị và không được dùng bất kỳ thứ gì khác.

Bác sĩ Phương nói: “Vốn dĩ nên bảo cháu xuất viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng ông biết trong lòng cháu vẫn không quá tin tưởng, vậy chúng ta hãy xem hiệu quả sau đợt điều trị này đi.”

Trước khi rời đi ông ấy còn nói thêm “Đến lúc đó cháu sẽ tin ông.”

Hai tuần sau, các chỉ số của tôi đều có chuyển biến tốt đẹp.

Điều thấy rõ hơn cả các chỉ số là trông sắc mặt của tôi có vẻ tốt hơn rất nhiều. 

Loading...