BÀ NGOẠI - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:35:23
Lượt xem: 176
Bà ngoại tôi liên tục cảm thán bác sĩ Phương thật đúng là thần y, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ.
Bởi vì, trong lúc này, tôi cũng đang dùng thuốc đặc trị.
Khi chúng tôi làm thí nghiệm ở trường, chúng tôi thường chú ý khống chế lượng biến đổi.
Trước mắt đồng thời có hai biến số là thuốc đặc hiệu và thuốc Đông y, thật sự không thể quy kết kết quả chuyển biến tốt đẹp của tôi đến biến số đơn lẻ là thuốc Đông y được.
Lúc bác sĩ Phương và dì Lý đến thăm tôi, tôi cũng thành thật nói như vậy.
Bác sĩ Phương cười cười: “Nếu nhất định phải nói bằng khoa học, vậy những loại thuốc đặc hiệu khác trước kia cháu cũng từng dùng qua, hiệu quả như thế nào hẳn là cháu cũng biết, như vậy có thể loại trừ biến số hay không?”
Tôi im lặng không nói, bác sĩ Phương cũng không nói gì nữa.
Ngược lại là dì Lý đã mở miệng: “Thiến Thiến, bà ngoại cháu đã bắt đầu hỏi vay tiền những người xung quanh, cháu biết không?”
Vay tiền?
Bàn tay nắm chặt, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay.
Nước trong toilet chảy ào ào, bà ngoại đang ở bên trong rửa trái cây, dùng để chiêu đãi bác sĩ Phương và dì Lý.
Dì ấy tiếp tục nói: “Bà ấy cũng đã có tuổi rồi, há miệng hỏi mượn dìmấy nghìn tệ, sao dì có thể không cho mượn được. Dì nói bà ấy không cần phải trả lại đâu, Thiến Thiến cũng trạc tuổi con gái tôi, tôi cũng thấy thương con bé. Nhưng Thiến Thiến à, ngay cả dì mà bà ấy cũng mượn, chỉ sợ là bà ấy cũng đã hỏi mượn bạn bè thân thích xung quang cả rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ba-ngoai/chuong-08.html.]
Tôi nhìn xuống kim tiêm trên mu bàn tay mình, sao đột nhiên lại đau thế này, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thật lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cháu cứ tưởng là nhà cháu vẫn còn tiền.”
Từ lần té xỉu trước đó, tôi đã chuyển hết tiền trong thẻ vào tài khoản của bà ngoại, tôi sợ tôi không may ra đi thì bà ấy không có tiền để trả tiền thuốc men.
Trong khoảng thời gian này tôi cũng thường hỏi bà ấy có đủ tiền không, lúc nào bà ấy cũng nói là còn nhiều.
Hóa ra đã đến mức phải hỏi vay tiền từ một người mới quen mấy tháng rồi sao?
Dì Lý lại nói: “Trước kia bà ngoại còn có nói, nói Thiến Thiến rất có năng lực, mới học đại học mà đã có thể bắt đầu kiếm tiền. Nhưng bà ấy chắc chắn sẽ không nói với cháu rằng bà ấy đã dùng gần hết số tiền để chữa trị cho cháu rồi. Thuốc đặc hiệu của cháu phải mấy chục nghìn 1 mũi. Dù là gia đình có của cải cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy.”
Bà ngoại bưng trái cây đã rửa xong ra, vì thế cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng đột ngột dừng lại.
Bà ấy hoàn toàn không biết gì, trên mặt vẫn còn tươi cười: “Mời bác sĩ Phương dùng ít trái cây.”
Bác sĩ Phương đứng dậy, đẩy dĩa hoa quả về phía bà ngoại: “Ngoại cũng ăn nhiều trái cây hơn chút đi, ngoại có sức thì mới có thể chăm sóc tốt cho Thiến Thiến được. Chúng tôi không ăn, chúng tôi đi trước đây. Hai bà cháu cũng bàn bạc xem tháng sau có tiếp tục chữa trị chỗ tôi nữa hay không.”
Bà ngoại chần chờ: “Bác sĩ Phương đi liền vậy à? Ngồi xuống chơi một chút đi.”
Bác sĩ Phương dừng chân: “Nhưng có câu tôi phải nói trước. Nếu tiếp tục chữa trị ở chỗ tôi thì đợt điều trị thứ hai không được đụng vào bất kỳ thuốc Tây y nào.”
Bà ngoại còn muốn tiễn ông ấy ra cửa những ông ấy đã ra hiệu cho bà ngoại dừng bước, sau đó lại thở dài: “Ngoại cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt. Trông ngoại ốm đi rất nhiều so với lần gặp mặt trước đó.”