Bạch nguyệt quang là thanh mai - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:50:34
Lượt xem: 635
15
Trên đường đi khám thai, Diệp Khiên vừa lái xe vừa hát, giống như được sống lại. Hắn mở một đài radio, là lúc trước hắn cố ý tìm kiếm. Bên trong là giọng nữ dịu dàng hòa hoãn đang tuyên truyền giảng giải kiến thức chăm sóc phụ nữ có thai.
Diệp Khiên cứ như vậy vừa nghe radio, vừa lái xe.
Đột nhiên, giọng nữ dịu dàng dừng lại.
Diệp Khiên nghi hoặc nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Vừa định kiểm tra thì thanh âm quen thuộc vang lên.
Diệp Khiên sửng sốt hai giây, luống cuống tay chân muốn tắt radio, nhưng làm thế nào cũng không tắt được.
Hắn dừng xe, quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt tất cả đều là khủng hoảng và cầu xin: “Lộ Từ... Không phải như vậy, em nghe anh giải thích!”
Tôi nghe cuộc đối thoại quen thuộc kia, tiếng vang bí ẩn quen thuộc, cống hiến diễn xuất lớn nhất cuộc đời tôi. Tiếng khóc lóc... Tiếng gào đau đớn.... Máu....
Bạn thân đã sớm chuẩn bị đưa người mạnh mẽ tới đón tôi từ trên xe Diệp Khiên, để lại cho hắn một mình với khuôn mặt tái nhợt khóc lóc của tôi và vết m.á.u loang ra từ váy trắng.
Trong mớ hỗn loạn, Diệp Khiên nhận được món quà thứ hai tôi tặng.
16
Tôi nằm trên giường khách sạn, Diệp Khiên không ngừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nhận, hắn liền nhắn tin:
[Lộ Từ, em ở đâu, xin hãy cho anh gặp em một lần.]
[Lộ Từ, đứa bé có khỏe không? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?]
Số điện thoại của Diệp Khiên bị tôi chặn, hắn đổi số gọi cho tôi, nhưng tôi đã đổi tất cả phương thức liên lạc.
Đồng nghiệp có quan hệ tốt trong công ty gửi tin nhắn tới, mịt mờ hỏi chuyện tình cảm của tôi có phải xảy ra vấn đề hay không.
Cô ấy nói Diệp Khiên chạy tới công ty, hình như điên rồi, điên cuồng hỏi xem có ai liên lạc được với tôi không.
Đã nhiều tháng trôi qua kể từ khi hắn tìm tôi.
Ánh mắt Diệp Khiên tham lam băn khoăn trên mặt tôi, lại nhìn xuống, dừng ở cái bụng bằng phẳng của tôi.
Sau đó tôi liền nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn như nứt ra.
“Lộ Từ, đứa nhỏ đâu...”
“Đứa nhỏ à, sẩy rồi.” Ngữ khí của tôi hời hợt, tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết.
Thân thể Diệp Khiên lung lay sắp đổ, gần như đứng không vững.
Tôi cười khẩy, nhìn hắn: “Diệp Khiên, có cần tôi nhắc nhở anh đã làm chuyện gì không?”
Diệp Khiên trông rất đáng thương, nhưng tôi cũng không thương hại hắn.
“Anh chỉ là... Anh chỉ là...”
“Anh chỉ là vừa muốn gia đình ấm áp, lại vừa muốn bạch nguyệt quang dịu dàng.”
“Mối tình đầu của anh và anh, bạch nguyệt quang của anh, lúc điên loan đảo phượng, có nghĩ tới anh còn có vợ sắp cưới, anh còn có con hay không? Nhưng mà người tôi hận nhất cũng không phải cô ta, nếu anh không muốn thì cô ta cũng không thể ép anh, Diệp Khiên, là anh tự tay g.i.ế.c con của mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-la-thanh-mai/7.html.]
Diệp Khiên há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Một lát sau, hắn ôm mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, không tiếng động nức nở.
Tôi không hề lưu luyến, xoay người rời đi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nếu như nói trong ba người chúng tôi, tôi đã làm sai chuyện gì, vậy thì chỉ có ngay từ đầu khi phát hiện không ổn lại không dứt khoát rời đi, để cho Diệp Khiên làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác.
Xin lỗi, cục cưng, đều là lỗi của mẹ.
Nhưng mẹ không muốn trên người con chảy dòng m.á.u kinh khủng như vậy.
Nếu con còn nguyện ý làm con của mẹ, nhất định phải vào giấc mơ của mẹ nói cho mẹ biết, được không?
17
Không lâu sau, Diệp Khiên lại xuất hiện trước mặt tôi.
Cả người hắn gầy hẳn đi, hốc mắt lõm xuống, quỳ gối trước mặt tôi.
“Lộ Từ, xem em hãy cho anh một cơ hội, chúng ta còn có thể có con, để anh bù đắp cho mẹ con em, được không?”
Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn, Diệp Khiên quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, chờ đợi phiên tòa sắp tới, tôi lại nở nụ cười: “Có thể, nhưng anh phải làm một việc trước.”
Diệp Khiên mừng rỡ, không ngừng gật đầu: “Lộ Từ muốn anh làm gì cũng được!”
Tôi đã đưa hắn đến bệnh viện.
Vừa hay khoa phụ sản gần đây đang phổ cập một ít kiến thức mang thai, mô phỏng hiện trường phẫu thuật chấm dứt mang thai.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Khiên, cùng hắn xem qua một lần, chuyện tôi đã trải qua ngày hôm đó.
Các loại tiểu dụng cụ lạnh lẽo, từng cái dò vào cơ thể tôi.
Theo từng bước trình bày của bác sĩ, tôi cảm nhận rõ ràng tay Diệp Khiên lạnh đến mức gần như không giống người sống.
Nhưng tôi không định buông tha hắn như vậy, tôi tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Là anh tự tay làm cho cục cưng của anh trải qua chuyện này, Diệp Khiên, tôi rất đau, chắc chắn cục cưng cũng đau lắm. Nói không chừng, đó là một bé gái.”
Hai mắt Diệp Khiên vô thần, linh hồn như bị rút cạn.
Tôi đưa ra yêu cầu từ hôn với cha mẹ Diệp Khiên, mẹ Diệp Khiên trực tiếp tới thành phố A, hẹn tôi ra ngoài.
Bà ấy tận tình khuyên tôi tha thứ cho Diệp Khiên, tôi chỉ nói hai câu.
“Nỗi đau mất đi đứa bé, dì đã trải qua hai mươi năm, hẳn là hiểu rõ hơn tôi chứ?”
“Nếu Thiển Thiển bị người ta hại chết, bà có tha thứ cho hung thủ không?”
Môi mẹ Diệp Khiên ngập ngừng, tôi cười nhìn bà ấy, trong mắt đầy thù hận. Tôi sẽ không tha thứ cho Diệp Khiên, tuyệt đối không.
Vừa dứt lời, phía sau bình phong phòng trà có một người đi ra. Là Diệp Khiên, hắn vừa khóc vừa cười với tôi: “Lộ Từ, em không tha thứ cho anh, anh cũng không tha thứ được bản thân mình, từ ngày đó đến giờ, mỗi buổi tối anh đều gặp ác mộng, mơ thấy cục cưng toàn thân đều là máu, đang khóc với anh.”
Người bạn chung của tôi và Diệp Khiên gọi điện thoại tới khuyên tôi, nói tình trạng tinh thần của Diệp Khiên rất kém, mỗi ngày uống rất nhiều thuốc, không dám ngủ, bởi vì chỉ cần nằm mơ, sẽ nhìn thấy đứa bé m.á.u chảy đầm đìa.
Tôi không chán quấy rầy, chỉ mất ngủ gặp ác mộng làm sao đủ, đã đến lúc tặng cho Diệp Khiên một món quà cuối cùng rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm một số.
“Bạn học Trương Thuần, muốn gặp mặt một lần không?”