BẠCH NGUYỆT QUANG TRONG LÒNG ẢNH ĐẾ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-17 12:48:44
Lượt xem: 34
Ngồi them khoảng hơn nửa tiếng, tôii và Huỳnh Tấn Luân tiễn Đạo diễn ra về.
Lúc này, trước sảnh quán bả chỉ còn tôi và Huỳnh Tấn Luân.
3 năm hoạt động trong giới, tôi và anh ấy rất ít qua lại hoặc hầu như là không. Bây giờ tự nhiên lại đóng chung phim, quả thật cảm giác rất khó nói.
Tôi lên tiếng hỏi ânh ấy trước:
“ Em tưởng dạo này anh lười đóng phim, sao tự dung lại nhận bộ phim này?”
Huỳnh Tấn Luân chậm rãi nghieng đầu, dịu giọng trả lời tôi:
“Anh nói anh thích có được không?”
Tôi”…”
Thật sự lúc nào gặp anh là tôi cạn lời lần đó.
Chẳng muốn tiếp chuyện với anh nữa, tôi xoay người rời đi, hướng thẳng về phía xe của mình.
Đột nhiên, tay tôi cảm giác như bị ai đó giữ lại. Ngoảnh mặt lại, không biết Huỳnh Tấn Luân đuổi theo tôi làm j.
Tôi mang 1 bụng “???” định lên tiếng hỏi thì anh ấy cất tiếng trước:
“Hạ Hạ, anh không lái xe.”
À, ra là vậy, muốn đi nhờ xe về đây mà.
Tôi thở dài, lắc đầu ngao ngán. Đay không phải lần đầu tiên tôi nghe câu này.
Dú sao cũng quen rồi, tôi chỉ nhẹ gật đầu 1 cái rồi lại bắt đầu công cuộc đi lấy xe.
30 phút sau, chúng tôi đã có mặt trước cổng nhà anh.
Tôi lay lay anh dậy, bảo đến nhà rồi, sau đó thẳng chân cho anh xuống xe.
[…] 1 tuần sau, tại phim trường mới, đạo diễn đang hô hoán nhân viên sắp xếp lại đồ chuẩn bị cho công việc.
Tôi bước đến chào hỏi, làm quen mọi người trong đoàn rồi đi trang điểm theo lời đạo diễn.
Huỳnh Tấn Luân hôm nay cũng đến rất sớm, anh ấy đã ngồi trong phòng hóa trang trước tôi rồi.
Tôi ngồi vào ghế bên cạnh cho nhân viên trang điểm làm việc.
Kịch bản của chúng tôi có cốt truyện rất đơn giản.
Kể về 1 học sinh nữ cấp 3 luôn bị bắt nạt tại trường nhưng nhờ có lời động viên của 1 đàn anh khóa trên nên đã vượt qua ám ảnhh tuổi học trò đó.
Sauk hi được anh cứu giúp, cô bắt đầu nảy sinh tình cảm rồi bắt đầu theo đuổi anh.
Mối tình của họ kéo dài từ cấp 3 lên đén năm 3 Đại học. Nữ chính đã mở lời chia tay nam chinh, quyết định bay ra nước ngoài. Nguyên nhân là do căn bệnh mà nữ chính đang mắc phải rất khó điều trị nên cô lo rằng mình thực sự không qua khỏi thì anh ấy sẽ phải làm sao? Vì vậy quyết định ra nước ngoài đieefu trị trước xong mới về nước tìm anh.
6 năm sau, căn bệnh được lạo bỏ hoàn toàn, nữ chính quay lại tìm nam chính.
Cô nghe mọi người nói rằng anh luôn đợi cô suốt quãng thời gian đó, trong long vô cùng áy náy.
Sau 6 năm chia xa, mối tình của họ giờ lại được mở ra và kết thúc bằng 1 đám cưới dưới sự chúc phúc của người thân và bạn bè cả 2 bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-trong-long-anh-de/chuong-4.html.]
Kịch bản đơn giản nhưng vẫn còn những tình tiết nhỏ mang nhiều ý nghĩa về sự nhân văn, đạo đức,…
Đạo diễn nói đây là kịch bản tâm huyết không phải vì nội dung kiêu kỳ hay quá hấp dẫn mà là vì ông từng nói:
“Đây là câu chuyện được viết lên bởi chính câu chuyện tình của tôi.”
Trong suốt quá trình quay, tôi và Huỳnh Tấn Luân hành sự rất tự nhiên, đương nhiên là trừ lúc quay cảnh hôn.
Cảnh hôn đạo diễn không quá yêu cầu quá rõ nên chúng tôi chỉ chạm môi qua nhau, nhưng điều này làm cả 2 đều đỏ mặt.
Nhân viên và ekip trường quay có rất nhiều video ngắn về tôi và Huỳnh Tấn Luân lúc ở phim trường, dự định khi phim bắt đầu tung ra thì sẽ đem đăng hết toàn bộ.
Mọi người ở đây làm việc rất chuyên nghiệp và thân thiện. Họ không để tâm vụ danh tiếng xấu của tôi mà rất tận tâm chỉ tôi làm từng thứ một.
Kết thúc cảnh quay cuối cùng là 4 tháng sau.
Sauk hi đóng máy, cả đoàn chia thành từng tốp nhỏ giảm sự chú ý của người đi đường, tiến thẳng về phía quán bar của đạo diễn Hàn.
Ăn uống và chào tạm biệt mọi người xong, tôi lại đối mặt với trách nhiệm trở con sâu rượu-Huỳnh Tấn Luân trở về.
Xe dừng lại ở trước cổng nhà anh. Hôm nay dù tôi lay thế nào, anh cũng không dậy.
Tôi thở dài 1 hơi, thầm than rằng mai phải đòi tiền tên này mới được.
Tôi đứng dậy, ra khỏi xe trước, đến bên cửa kia mở ra, lôi tên sâu rượu này xuống đỡ vào nhà.
Dừng lại trước cửa, tôi bảo anh nhập mật khẩu rồi tự vào.
Định xoa người trở về nhà thì tay tôi đột nhiên bị nắm láy, kéo lại nhào thẳng vào long người đàn oong đối diện.
Mùi bạc hà quen thuộc xộc vào mũi khiến tôi đỏ mặt.
Tính đẩy anh ra nhưng cằm lại bị ai đó nắm lấy, nâng lên, rồi 1 đôi môi hạ xuống ngay môi tôi.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn ở phim trường. Nó sâu hơn, tạo cho người ta cảm giác lưu luyến.
Mặt tôi đã đỏ bây giờ lại bị như này, lập tức thành trái cà chua chin.
Tôi vội cắn vào môi anh 1 cái, đợi anh buông ra lập tức chạy thẳng về nhà.
Sáng hôm sau được nghỉ giải khuây, tôi định ngủ 1 mạch đến trưa nhưng cửa nhà lại bị ai dó gõ.
Nhưng tôi thì không cần đoán cũng biết đó là ai.
Mang theo khuôn mặt bực bội vì bị đánh thức khỏi mộng đẹp, tôi ra mở cửa với vẻ mặt cau có nhưng mơ màng khi mới ngủ dậy nhìn thẳng vào Huỳnh Tấn Luân.
Anh ấy vậy mà lại hỏi ngẩn người nhưng cũng chỉ trong 1 thoáng đó mà thôi Tôi hỏi anh sang tìm tôi buổi sáng như này là có việc gì.
Vậy mà anh thản nhiên như con nít, vô cùng ngây thơ mà hỏi tôi:
“Tối qua uống say xong anh có làm gì không vậy?”
À, ra là hỏi tôi là anh có làm gì không.
Anh không làm gì mới lạ á, lần nào uống say cũng đòi đánh nhau, xem phim hoạt hình cho trẻ con, tối qua lại còn…lại còn hôn tôi.
Anh đúng là con ch.ó thúi.