Bạch nguyệt quang và nốt chu sa (edit tự đặt) - 1
Cập nhật lúc: 2024-06-19 00:10:08
Lượt xem: 91
Khi Tống Tự cười, khóe miệng có hai má lún đồng tiền.
Anh ấy luôn biết tôi thích những gì và chia sẻ cho tôi tất cả những nội dung tôi thích.
Một ngày nọ, anh ấy nói, hôm nay, trên đường đi làm anh ấy nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi hỏi anh ấy trông nó như thế nào.
Anh ấy lại bảo tôi từ từ, rồi lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.
Anh ấy nói: "Lấy anh nhé, anh muốn gọi em là vợ."
2
Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi nhận được giấy chứng nhận kết hôn với Tống Tự, thời tiết không tốt lắm.
Chúng tôi cùng nhau mặc áo sơ mi trắng và bỏ ra năm mươi đô la cho bức ảnh cưới đó.
Kỳ thật, ngày hôm đó, lúc rời khỏi Cục Dân chính, tôi nhớ rất rõ.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đỏ và sững sờ một lúc lâu.
Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì, có phải hối hận không, thì anh ấy kéo tôi lại rồi ôm thật mạnh.
Hai người lớn tồng ngồng rồi, đứng trước cửa Cục Dân chính, tôi có hơi xấu hổ còn nhắc anh ấy buông tôi ra.
Sau đó, anh ấy đặt cằm lên hốc cổ tôi, trầm trầm nói:
"Tân hôn vui vẻ, cô vợ bảo bối của anh."
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa-edit-tu-dat/1.html.]
"Cặp vợ chồng mới cưới thật ngọt ngào."
Đồng nghiệp chống cằm lên trêu chọc tôi.
Bởi vì mấy ngày nay Tống Tự thường xuyên đến công ty đón tôi, cho nên anh ấy cũng khá quen với chỗ này.
Tôi đỏ mặt, vội vàng nhét cuốn sổ tay vào túi rồi làm một động tác kéo khóa miệng.
Trong tiếng đùa cợt của đồng nghiệp: “Ay zô, lại còn ngại.” thì chạy ngay đến chỗ Tống Tự.
......
"Chạy chậm một chút."
Anh ấy vỗ nhẹ vào đầu tôi, kéo tôi đi, vừa đi còn vừa hỏi tôi tại sao sáu giờ công ty tan làm mà tôi còn tự nguyện làm thêm giờ.
Tôi lặng lẽ phàn nàn với anh về ông chủ không đáng tin cậy của mình, lúc nói đến chuyện buồn cười, cả hai chúng tôi đều nhìn nhau cười.
Ở bên cạnh Tống Tự, tôi rất vui vẻ.
Anh ấy nhíu mày và vén mái tóc lộn xộn của tôi ra sau tai.
…
Bộ chơi game trước đó ở nhà bị hỏng, sau khi ăn xong, tôi lấy bộ điều khiển mới, cài nó vào thắt lưng rồi gọi anh ấy chơi game cùng.
Sau hai ván chơi, anh ấy gần như không cho tôi thắng chút nào, việc tôi thao tác nhân vật như là đang nhảy múa trên màn hình.
Tôi tức giận đến nỗi tôi dùng chân đá anh ấy, nhưng anh ấy lại thuận thế nắm mắt cá chân tôi, kéo tôi về phía anh ấy.
Rồi đè tôi xuống chiếc sofa.
"Chơi game không vui, anh có thứ khác chơi vui hơn?"