Bạch nguyệt quang và nốt chu sa (edit tự đặt) - 2
Cập nhật lúc: 2024-06-19 00:10:31
Lượt xem: 109
Hôm đó, anh ấy gọi cho tôi rồi nói:
"Vợ, dưới lầu có một cửa hàng kem mới, anh mua cho em hương vị muối biển và dâu tây, tối nay chúng ta ăn kèm món ăn Đông Bắc mà lần trước chúng ta không gọi, rồi vào ban đêm, chúng ta cũng có thể xem bộ phim hoạt hình mà lầm trước chúng ta muốn xem."
Tôi đồng ý, lúc đó anh đang trên đường đi làm, tôi ngồi ở nhà đợi anh.
Kết quả là, ngày hôm đó, tôi đã chờ anh ấy rất lâu.
Đến khi trong nhà tối đen, anh ấy mới trở về.
Đương nhiên là, không có đồ ăn Đông Bắc, không có phim anime, trong tay chỉ có kem muối biển và dâu tây trong hộp, đấy đã là tất cả.
Nhìn anh đang đần người, tôi phải chạy lại đỡ, lúc này mới ngửi được mùi rượu trên người anh ấy.
"Sao anh lại đi uống rượu?"
Anh ấy đẩy tôi ra, đi về hướng nhà vệ sinh.
「......」
Đây đại khái là lần đầu tiên anh ấy tự nhốt mình ở trong đấy một mình.
Điện thoại của anh ấy để trên tủ giày, đổ chuông liên tục, liên tục.
Số gọi tới là số lạ, một lần lại một lần.
Tôi do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên và nhấn nút trả lời.
Trong nháy mắt, ông nghe bên kia truyền đến tiếng kêu ngắt quãng.
"Tống Tự, Tống Tự, em hối hận rồi, anh có thể quay lại với em một lần nữa được không......”
Tôi nghe đến đây hoang mang, hoảng sợ mà cúp điện thoại.
Là một người phụ nữ gọi tới, một người phụ nữ mà tôi không biết.
5
Anh ấy tự nhốt mình trong nhà vệ sinh gần hai giờ.
Cuối cùng vẫn là tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh, vươn tay ra gõ.
"Em ngủ trước, Tống Tự, đừng ở trong đó quá lâu."
「...... Đừng làm em lo lắng cho anh."
Anh ấy không trả lời tôi.
Kỳ thật nói ngủ, nhưng tôi không thể ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa-edit-tu-dat/2.html.]
Tôi thậm chí còn không có tâm trạng để nghịch điện thoại, mở to mắt, trong đầu toàn suy nghĩ về anh ấy, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa và mở cửa phòng lúc bốn giờ sáng.
Thật tốt khi bây giờ anh ấy không ở trong nhà vệ sinh.
Trên ghế sofa trong phòng khách, đèn không bật, cửa sổ ban công đang mở nên có ánh sáng rò rỉ vào.
Anh giống như một cái bóng đen nằm dài trên ghế sofa.
Tôi bước đến chỗ anh ấy, anh mới từ từ ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng cong khóe miệng lên.
"Mặc quần áo vào, Vân Vân, đừng để bị cảm lạnh."
Giọng nói của anh khàn khàn, không giống bình thường chút nào.
Tôi ngồi xổm trước mặt để nhìn anh ấy, anh ấy đã không ngủ cả đêm, mắt đỏ ngầu của tơ máu, thùy mắt nhìn chằm chằm vào tấm thảm, trong lòng tôi dâng lên một nỗi đau không thể giải thích được.
Ngay lúc tôi đặt tay lên mu bàn tay anh, anh lại giật tay lại.
Tôi cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo thoáng qua, giật mình sửng sốt một hồi lâu.
"Anh đi ra ngoài dạo một chút."
Anh đứng mạnh lên, bước chân nhanh đến mức không chút do dự.
"Tống Tự! Anh đi đến mấy giờ...... Ở đâu."
Tôi ở sau lưng gọi anh ấy, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng đóng cửa.
Tôi gục xuống ghế sofa, bật TV lên.
Liên tục đổi kênh rồi lại đổi kênh, cuối cùng lúc TV chuyển đến một chương trình hài, thì tôi ném mạnh chiếc điều khiển từ xa lên thảm.
Bị tác động mạnh như vậy, nắp pin ở phía sau rơi ra.
Tống Tự, anh ấy chưa bao giờ đối với tôi như vậy.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ấy làm mà không giải thích với tôi, lần đầu tiên anh ấy phớt lờ tôi, lần đầu tiên anh ấy phớt lờ cảm xúc của tôi như thế này.
Anh ấy không muốn ở cùng một không gian với tôi, tôi biết.
Vì cái gì, bởi vì cái điện thoại cứ đổ chuông kia.
Vì cô gái đang khóc đó.
Lúc này, tôi mới nhận ra rằng tôi rất thích Tống Tự.
Nhưng thậm chí anh ấy đã từng thích ai, tôi không biết.