Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Gái AI Của Ảnh Đế - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-24 21:34:50
Lượt xem: 68

5.

 

Về đến phòng khách sạn, tâm trạng tôi vẫn còn rối bời. Nghĩ đến vết thương của  chị Tả, tôi đến phòng của chị ấy trước, nhưng không nhìn thấy ai!

 

Tìm khắp nơi mà không thấy, cuối cùng tôi đẩy cửa phòng tắm ra, đập vào mắt là một bể nước đầy màu đỏ, còn chị Tả thì nhắm mắt nằm trong bồn tắm, cổ tay trái của chị ấy có một vết cắt sâu hoắm.

 

"Chị Tả! Chị Tả!" Tôi quỳ xuống bên cạnh chị ấy và hét lớn.

 

Cuối cùng, sau vài tiếng gọi của tôi, chị ấy chậm rãi mở mắt, giọng yếu ớt nói, "Thập Nhất, hãy sống thật tốt thay cho chị nhé!"

 

-----------

 

Ngoài phòng phẫu thuật, nhà sản xuất, đạo diễn, Thời An, và một số người sáng tạo khác đều đã đến, khuôn mặt ai cũng hiện rõ sự lo lắng và buồn bã, chỉ có tôi là đầy sự phẫn nộ!

 

Trong đầu tôi ong ong, hiện những bức ảnh khỏa thân bị ngược đãi của chị Tả trong điện thoại của chị ấy ! 

 

Mỗi bức ảnh đều đầy sự nhục nhã ! Khó có thể tưởng tượng được, một người kiêu hãnh và mạnh mẽ như chị Tả bị dồn ép đến mức nào! Tôi nhất định phải trả thù cho chị ấy!

 

"Người nhà! Người nhà đâu?" Bác sĩ mở cửa gọi.

 

"Ở đây, bác sĩ, chị Tả thế nào rồi?" Đạo diễn tiến lên hỏi.

 

"May mắn bệnh nhân được cứu chữa kịp thời, bệnh nhân bây giờ đã qua cơn nguy kịch, các anh hãy khuyên nhủ cô ấy, đừng để cô ấy có ý định tự t.ử nữa."

 

"Được, được, tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ đã vất vả." 

 

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm và nói với chúng tôi, "Chúng ta cùng vào thăm chị ấy thôi!"

 

Nhìn bóng dáng mấy người bước vào, cuối cùng tôi vẫn quay lưng rời đi, tôi sợ rằng nếu nhìn thấy chị ấy, tôi sẽ không kìm được mà xé xá.c những kẻ đó.

Sau khi đi được một đoạn đường, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào Thời An đã theo sát bên cạnh.

 

"Anh biết chuyện gì xảy ra, đúng không?" 

 

Tôi nhìn Thời An hỏi.

 

"Haizz, tôi ở trong giới giải trí lâu như vậy, tất nhiên biết nước trong vũng đó sâu như thế nào. Những năm gần đây, những tin đồn về Tả Y Bạch tôi cũng biết ít nhiều." Thời An thở dài, có chút bất đắc dĩ.

 

"Tại sao? Tại sao rõ ràng là chị ấy không cần dựa vào bất kỳ ai, cuối cùng bị vẫn rơi vào kết cục này!" Tôi phẫn nộ nói.

 

"Thập Nhất, xã hội này con người là như vậy, có trắng cũng có đen, có những chuyện chúng ta không thể kháng cự được, đây là trò chơi quyền lực."

 

"Trò chơi quyền lực c.h.ế.t tiệt gì chứ, tôi chỉ biết bị tổn thương thì phải phản kháng! Tôi nhất định phải trả thù cho chị ấy!"

 

"Thập Nhất, Thập Nhất, bình tĩnh đi, chuyện này chúng ta sẽ  từ từ tính toán, tôi sẽ giúp cô, cô hãy tin tôi, cô phải tin tôi!" 

 

Dường như bị lời nói của tôi kích thích, Thời An đặt tay áp lên má tôi, buộc tôi phải nhìn vào anh ấy, nghe anh ấy nói và đáp lại anh ấy.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-gai-ai-cua-anh-de/chuong-4.html.]

"Được, tôi tin anh." Tôi nhìn thấy sự kiên định và quyết liệt trong mắt anh, nên tôi tin anh.

 

Vì vậy, anh thả lỏng lực tay, thay vào đó nhẹ nhàng vuốt má tôi, anh nói với tôi:

 

 "Yên tâm, điều cô muốn làm, tôi sẽ thay cô thực hiện, và tôi cũng sẽ không để cô phải chịu đựng những điều tương tự đâu."

 

Nói xong, anh đi sang một bên và gọi điện thoại, tôi nhìn bóng dáng anh, cõi lòng sục sôi đầy phẫn nộ cũng dần bình tĩnh lại.

 

Chẳng mấy chốc, anh quay lại, vừa nắm tay tôi vừa hỏi, "Hôm nay cô đã phát hiện ra điều gì?"

 

Vậy là tôi kể cho anh nghe về những bức ảnh trong điện thoại hôm nay và một tin nhắn mà tôi đã nhìn thấy.

 

Tin nhắn viết: "Lần sau đừng có không ngoan như thế nữa, nhớ dưỡng thương rồi đến tìm tôi."

 

Thời An nghe xong quay đầu nhìn tôi, dường như đã nhìn thấu tâm tư của tôi.

 

"Để tôi đi."

 

"Không được, quá nguy hiểm."

 

"Anh biết đây là cách tốt nhất rồi mà, hơn nữa tôi không phải con người, cũng sẽ không bị thương."

 

"Nhỡ lộ tẩy thì sao..."

 

"Anh sẽ bảo vệ tôi, đúng không?" 

 

Tôi nhìn anh với ánh mắt tin tưởng, chỉ nghe anh ấy khẽ thở dài rồi ôm chặt tôi vào lòng.

 

Sau vài ngày dưỡng thương, tinh thần của chị Tả đã tốt lên nhiều.

 

"Thập Nhất, em không nên cứu chị." 

 

Chị Tả nhìn tôi có chút bất đắc dĩ nói.

 

"Chị Tả, trong lòng em, là chị đã cho em cuộc sống, cho em cái tên, cho em cảm xúc, em tuyệt đối không để chị gặp chuyện gì."

 

"Haiz, bây giờ chị còn mặt mũi gì mà tiếp tục sống chứ!"

 

"Không phải vậy đâu chị Tả, mọi người đều thấy nỗ lực của chị suốt những năm qua, còn có rất nhiều fan hâm mộ, họ rất yêu chị, chị không nên vì mấy kẻ cặn bã mà bỏ cuộc!"

 

"Thập Nhất, em không hiểu đâu, bọn họ sẽ không bao giờ buông tha cho chị, chị còn sống ngày nào, sẽ còn bị họ hành hạ ngày đó!"

 

"Sẽ không đâu , chị Tả, em sẽ không để chị gặp chuyện như vậy nữa, sau này chị có thể thoải mái làm điều chị thích, cứ yên tâm giao cho em, em sẽ giải quyết." 

 

Tôi kiên định đảm bảo với chị Tả, rồi không quay đầu lại, bước đi ra khỏi bệnh viện.

 

Lấy điện thoại của chị Tả ra, tôi soạn tin nhắn gửi cho đối phương: Tối nay 10 giờ, khách sạn Kinh Hồng.

Loading...