Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Gái AI Của Ảnh Đế - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-24 21:35:40
Lượt xem: 98

10 giờ tối, khách sạn Kinh Hồng, tôi đã sớm thuê phòng và chờ mục tiêu đến.

 

10 phút sau, nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, bước vào là một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc bộ đồ hiệu đắt tiền, ngụ ý rằng thân phận người này không tầm thường.

 

Người này chính là ông trùm đầu tư Vương Diệu Hoa, dù là giới tài chính, kinh doanh, hay giải trí, không ai không biết tên ông ta, công ty điện ảnh dưới quyền ông ta có thể nói chiếm nửa showbiz.

 

"Chữa lành vết thương chưa? Đã nghĩ thông rồi à?"

 

Người đàn ông điềm tĩnh thong dong ngồi xuống sofa, rút ra một điếu xì gà châm lửa, ánh mắt hí ngang ngược nhìn tôi, dường như đang chờ phản ứng của tôi.

 

"Ừm." 

 

Tôi chỉ có thể trả lời trước, dường như câu trả lời của tôi làm ông ta vừa ý, ánh mắt lộ rõ nụ cười hài lòng.

 

"Tốt lắm, tôi thích người biết thời thế, cô yên tâm, sau này tài nguyên không thiếu phần cô, ngay lập tức tôi sẽ mời đạo diễn quốc tế đến giúp cô tạo ra một bộ phim, đưa cô lên tầm cỡ quốc tế. Bây giờ thì..."

 

Chưa nói xong, thấy ông ta vỗ tay, lập tức trong phòng lại xuất hiện vài người đàn ông, trông tuổi đều ngoài trung niên, người lớn tuổi nhất nhìn như đã gần 70, ánh mắt họ dán chặt vào tôi, khiến tôi thấy ghê tởm. 

 

Tôi nhận ra ý đồ của ông ta, lửa giận trong lòng bùng lên.

 

"Cô Tả, nhiệm vụ hôm nay của cô là phục vụ tốt mọi người, đây đều là các ông trùm từ các ngành khác nhau, đều rất ngưỡng mộ cô, cô phục vụ khiến họ hài lòng thì lợi ích sẽ không thiếu phần cho cô."

 

Những lời hoa mỹ này thực sự khiến tôi rùng mình, nhìn ánh mắt như sói như hổ của họ, tôi cười lạnh trong lòng: để xem tôi sẽ xử lý các người thế nào.

 

Vì vậy, tôi giả vờ đồng ý.

 

"Ngài nói gì vậy, phục vụ mọi người vốn là bổn phận của tôi." Nói xong, tôi lấy ra chai rượu vang mà tôi đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh.

 

"Các ông chủ đừng vội, chúng ta uống chút rượu để trợ hứng nhé." Tôi vừa rót rượu vừa cười nói.

 

Vương Diệu Hoa dường như không vội, liếc nhìn tôi một cái, rồi lấy ra một cái máy kiểm tra từ túi và cho vào trong rượu.

 

Tôi hơi lo lắng, nhưng ngay lập tức nghĩ rằng, tôi đã biến đổi phân tử rượu thông qua cơ thể mình, khiến thành phần khác với thuốc thông thường, nên không thể bị phát hiện.

 

Quả nhiên, máy không có phản ứng gì, Vương Diệu Hoa dường như rất hài lòng, kéo tôi lên đùi ông ta, rồi mời những người khác uống cùng. Ddể làm họ mất cảnh giác, tôi phải chịu đựng sự đụng chạm và khiêu khích của họ cùng uống rượu.

 

Nhìn thấy quần áo trên người sắp bị lột ra, đúng lúc này cửa bị đạp mạnh, một bóng người lao nhanh về phía tôi, một chân đá văng người đàn ông đang đè lên tôi, đó là Thời An !

 

"Cô không sao chứ!" Anh giữ chặt vai tôi, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, giọng nói không giấu được sự lo lắng và sợ hãi.

 

"Tôi không sao, xử lý bọn chúng đi." Tôi nhìn những tên cầm thú đã ngất trong phòng nói, rồi lấy con d.a.o giấu dưới sofa đi về phía Vương Diệu Hoa.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

"Cô định làm gì!" Thời An vội vàng ngăn tôi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-gai-ai-cua-anh-de/chuong-5.html.]

 

"Tất nhiên là xử lý chúng, những tên khốn nạn này! Dám làm thế với chị Tả, tôi sẽ không tha cho một tên nào!"

 

"Cô không thể ra tay, cô có biết ông ta là ai không?! Những người gây hấn với ông ta đều không có kết cục tốt đâu!"

 

"Tôi không phải con người, tôi không sao."

 

"Cô sẽ bị phá huỷ đấy!"

 

"Không sao."

 

"Thế còn tôi thì sao? Tôi phải làm sao!"

 

Nghe tiếng hét đau đớn của Thời An, tôi bỗng không biết trả lời thế nào, dù đã chuẩn bị sẵn sàng để trả thù cho chị Tả và bị tiêu diệt, nhưng lúc này nghe lời Thời An, tôi không khỏi cảm động, dù sao đây là người đầu tiên khiến tôi rung động mà...

 

Bỗng một luồng khí mạnh mẽ quấn lấy tôi, đôi môi bị hôn chặt, khác với lần đầu tiên dịu dàng, lần này nụ hôn mang theo sự trừng phạt, mùi m.á.u lan tỏa khắp mũi, dù tôi không có cảm giác đau nhưng lúc này cũng cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của anh.

 

Tôi bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh , cố gắng làm anh bình tĩnh lại, anh ấy cuối cùng cũng bình tĩnh dưới sự an ủi của tôi.

 

"Chuyện lớn như vậy sao em không nói với anh! Không phải đã nói sẽ giải quyết cùng nhau sao? Nếu em xảy ra chuyện thì anh phải làm sao đây?"

"Em muốn giải quyết chúng, thật sự em không muốn kéo anh vào, anh còn có tương lai tươi sáng..."

 

Chưa dứt lời, đột nhiên cơ thể bị xoay lại, một con d.a.o găm chính xác cắm vào n.g.ự.c Thời An.

 

Là Vương Diệu Hoa! Ông ta không hề ngất, thấy ông rút d.a.o ra định đ.â.m tôi, tôi lao thẳng về phía ông ta, trước khi ông ta đ.â.m d.a.o vào ti.m tôi, thì tôi đã dùng d.a.o c.ắt c.ổ ông ta.

 

Ông ta dùng tay giữ chặt cổ đang chảy máu, nhìn cơ thể không chảy m.á.u của tôi với vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ tôi không phải là con người, cuối cùng tiếc nuối trợn mắt mà ch.ết.

 

Tôi không kịp lo cho ông ta, vội đỡ Thời An ngồi xuống một bên, rồi chuẩn bị gọi xe cứu thương, anh lại ngăn tôi lại.

 

"Đợi đã, bây giờ không được."

 

Anh yếu ớt lắc đầu, "Anh không sao, vết thương không chí mạng, em đừng lo."

 

"Sao anh lại chắn cho em, anh biết rõ em không phải con người, em sẽ không bị thương mà!"

 

"Anh quên mất." Anh mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.

 

Thật ra tôi biết, trong lòng anh chưa bao giờ coi tôi là một người máy, mà là một con người có m.á.u có thịt, mới liều mình cứu tôi như vậy.

 

Không bao lâu, đột nhiên vài người áo đen đến dọn dẹp hiện trường, rồi đưa Thời An đến một bệnh viện tư.

 

Bệnh viện này tôi đã nghe qua, trong đó toàn là phòng VIP, cơ bản chỉ phục vụ giới thượng lưu, dù Tả Tả là minh tinh hàng đầu cũng không vào được, vậy rốt cuộc Thời An là ai?

Loading...