Bạn Trai Ngày Nào Cũng Muốn Chết Cùng Tôi [Tận Thế] - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-26 22:33:47
Lượt xem: 25
Vân Lộ Tinh nhìn Kỳ Phong Miên, cảm thấy anh ấy dường như bị bệnh rất nặng.
Là một bệnh nhân tâm thần xuất sắc, Vân Lộ Tinh đã biết mình không bình thường từ khi còn nhỏ. Kỳ Phong Miên là người tương tự đầu tiên cô gặp.
Khi Vân Lộ Tinh còn nhỏ, cô thu mình lại, thiếu hứng thú với mọi thứ và thờ ơ về mặt cảm xúc, không giống như một đứa trẻ bình thường.
Trong khi các bạn cùng trang lứa nghiện những trò chơi trẻ con thì cô bé Vân Lộ Tinh lại thích ngồi lặng lẽ trên ghế một mình và chơi đùa với những đồ chơi của riêng mình. Cô không thích nói chuyện hay chơi với những đứa trẻ khác. Cô thích ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh hoàng hôn, những giọt sương và hàng cây đung đưa trong gió.
Khi Vân Lộ Tinh được năm tuổi, thú cưng mà cô và em gái nuôi đã chết.
Cha mẹ Vân gia vội vàng an ủi những cô con gái đang đau buồn, nhẹ nhàng nói dối trắng trợn về việc “mèo con lên thiên đường”.
Lúc này, Vân Lộ Tinh vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Ba mẹ không cần lừa con, con biết nó đã chết, c.h.ế.t là chuyện bình thường, sẽ bị chôn vùi trong đất, sinh ra những thứ quái dị, sau đó mục nát thành xương và cuối cùng từ hộp sọ của nó sẽ mọc ra một bông hoa xinh đẹp.”
Khi cô nói điều này, vẻ mặt cô bình tĩnh đến lạ thường.
Lúc này, cha mẹ Vân gia đang hết sức chú ý đến cô con gái út chợt nhận ra, từ đầu đến cuối cô con gái lớn không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Có lẽ vì những lời này quá kỳ quái nên mọi người đều sửng sốt quên cả việc nói chuyện. Căn biệt thự rộng lớn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vân Lộ Tinh đẩy bảo mẫu đang ôm cô ra và định rời đi, nhưng vừa quay lại thì nhìn thấy Kỳ Phong Miên, người mới trở về nhà được các trưởng lão đưa đến thăm.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Kỳ Phong Miên.
Trong im lặng, cô nghe thấy một giọng nói bất ngờ và đáng ngạc nhiên.
——[Những bông hoa mọc từ đầu lâu mà cậu ấy nói chắc hẳn rất đẹp.]
Lần đầu tiên, Vân Lộ Tinh phát hiện ra cô dường như có siêu năng lực, nhưng chúng chỉ nhắm vào Kỳ Phong Miên, đôi khi chúng cũng không có tác dụng và vô dụng.
Đây là sự khởi đầu của việc Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên trở thành "bạn bè".
Kỳ Phong Miên là một thiên tài trong mắt mọi người. Anh ấy là người nhạy cảm, thông minh, có học thức tốt, không nóng nảy, luôn kiềm chế và lịch sự khi đối xử với mọi người và không bao giờ nổi giận hay mất bình tĩnh.
Dù là học tập, kết bạn hay gia thế, anh ấy vẫn sẽ là người chói sáng nhất. Anh ấy có thể làm mọi việc một cách hoàn hảo và tất cả bọn trẻ đều sẵn sàng làm bạn với anh ấy.
Vân Lộ Tinh là một kẻ lập dị trong mắt mọi người. Cô thu mình và thờ ơ, thích ở một mình phát ngốc. Nhưng sau ngày hôm đó, mọi người đều biết rằng Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên, hai đứa trẻ rất không hợp nhau, đã trở thành “bạn bè” rất tốt.
Mặc dù Vân Lộ Tinh thậm chí không nói một lời với Kỳ Phong Miên.
Vân Lộ Tinh có thể nghe được tâm tư Kỳ Phong Miên, cô biết đối phương cố ý lan truyền thông tin. Nhưng cô không để tâm điều đó.
Cô rất lười nên không muốn giải thích đi giải thích lại điều vô nghĩa này cho người khác.
Bằng trực giác nhạy cảm đối với đồng loại, Vân Lộ Tinh đã nhìn rõ những dị thường và cách ngụy trang của Kỳ Phong Miên. Vân Lộ Tinh biết rằng không chỉ cô đoán được, mà Kỳ Phong Miên chắc chắn cũng đã đoán ra.
Cho nên anh mới cố gắng tung ra những tin đồn đó, hy vọng Vân Lộ Tinh sẽ chủ động tiếp cận mình.
Nhưng trái ngược với anh, Vân Lộ Tinh cảm nhận được sự hung hãn mạnh mẽ từ anh. Cô nghĩ anh là một kẻ phiền toái nên không muốn liên quan tới anh một chút nào.
Từ đó trở đi, Vân Lộ Tinh cố tình tránh xa Kỳ Phong Miên, nhưng đáng tiếc hiệu quả không được tốt lắm.
Từ đó về sau, cuộc sống của cô đều có thể nhìn thấy dấu vết của Kỳ Phong Miên.
Khi còn trẻ, cô đã không thể tránh khỏi Kỳ Phong Miên.
Sau đó, cô được cha mẹ đưa vào bệnh viện tâm thần nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi Kỳ Phong Miên.
Sau khi chết, cô vẫn bị trói buộc với Kỳ Phong Miên.
Khi cô sống lại, Kỳ Phong Miên đúng là âm hồn bất tán, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cô, thậm chí còn nghĩ đến việc g.i.ế.c cô để cùng nhau tự sát.
Vân Lộ Tinh mặc dù lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cô muốn chửi rủa.
Khinh người quá đáng, âm hồn không tan.
Nghĩ tới đây, Vân Lộ Tinh có chút không vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không hiểu tại sao Kỳ Phong Miên lại đột nhiên nghĩ đến việc c.h.ế.t vì tình yêu.
Cô không còn cách nào khác, đành thấp giọng hỏi Kỳ Phong Miên: “Anh đang nói đùa à?” Cô thận trọng hỏi, vẻ mặt có chút ngơ ngác, nhìn vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Kỳ Phong Miên hơi cúi đầu, mái tóc nâu nhẹ nhàng xõa xuống. Anh không nhớ đã bao lâu rồi anh mới nhìn thấy Vân Lộ Tinh sống động như vậy, vào một năm sau ngày tận thế, anh chỉ luôn nhìn thấy xác c.h.ế.t nằm dưới tầng hầm.
Xác c.h.ế.t không thể nói hay mỉm cười với anh. Quan trọng nhất là trong mắt t.h.i t.h.ể không có ánh sáng.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng cười, gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
Anh mỉm cười và nói: “Lừa gạt em đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-ngay-nao-cung-muon-chet-cung-toi-tan-the/chuong-2.html.]
Đôi mắt anh tối sầm, không nhanh không chậm bước về phía Vân Lộ Tinh, người đang ngồi trên sân thượng, ôm cô vào lòng. Kỳ Phong Miên ngẩng đầu nhìn Vân Lộ Tinh ngồi trên chỗ cao, lông mày nhướng lên, ngón tay lạnh lẽo chạm vào gò má trắng nõn của đối phương, cười nói: “Sợ hãi à?”
Nụ cười của anh dịu dàng lại trong sáng. Ánh hoàng hôn xuyên qua đám mây rơi xuống mặt đất. Kỳ Phong Miên tình cờ tắm trong ánh sáng thánh thiện. Anh trông vô cùng dịu dàng và vô hại.
Nhưng Vân Lộ Tinh biết rằng trong lòng Kỳ Phong Miên điên cuồng hung dữ. Dưới lớp da hiền lành văn nhã của anh là một đầm lầy đáng sợ, luôn sẵn sàng nuốt chửng con mồi đơn độc.
Và Vân Lộ Tinh là con mồi của anh.
Kỳ Phong Miên không đợi cô trả lời, chậm rãi nói: "Anh có một giấc mơ... một giấc mơ rất dài." Anh đột nhiên tiến về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Vân Lộ Tinh, nói: "Em có muốn nghe không?"
Vân Lộ Tinh:......
Cô chỉ phản ứng chậm chứ không phải ngu ngốc.
Lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Kỳ Phong Miên lại nghĩ đến việc tự sát vì tình và những lý do bất thường của anh.
Có lẽ Kỳ Phong Miên cũng được tái sinh.
Vân Lộ Tinh chỉ do dự một lúc, nhưng Kỳ Phong Miên đột nhiên cười lớn. Anh nghiêng đầu, đầu ngón tay dừng lại trên làn da mềm mại của Vân Lộ Tinh, giọng nói thất thường: “Xem ra em cũng đã biết rồi.”
Vân Lộ Tinh ngơ ngác mở to mắt, không ngờ tới mình cái gì cũng chưa nói, đối phương đã đoán ra chân tướng.
Không khí có chút yên tĩnh. Cô do dự một lúc, quỳ xuống trên sân thượng, thấp giọng hỏi: “Anh cũng trọng sinh à?” Giọng nói của cô mềm mại, như mây trôi chậm rãi trên bầu trời, ngọt ngọt mềm mềm khiến người ta bất giác muốn đắm chìm trong đó.
Kỳ Phong Miên nhìn chằm chằm cô ở trên cao, khóe môi chậm rãi nhếch lên, lười biếng cười nói: “Ừ.”
——[Mọi chuyện đang trở nên thú vị đấy.]
Nó không thú vị chút nào. Trong lòng Vân Lộ Tinh phàn nàn.
Kỳ Phong Miên ở rất gần cô. Anh đặt tay lên lan can sân thượng, ôm Vân Lộ Tinh trong vòng tay.
Anh gần đến mức Vân Lộ Tinh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh và ngửi thấy mùi hương tươi mát thoang thoảng trên cơ thể anh.
Mùi hơi giống rừng cây vào sáng sớm lại giống như cây thông và cây bách tùng vào mùa đông.
Vân Lộ Tinh khẽ cau mày, vô thức đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy Kỳ Phong Miên, nhưng đối phương lại chậm rãi nắm lấy tay cô.
Những ngón tay với đốt ngón tay rõ ràng hơi quay cuồng, nắm lấy tay cô gái, rồi siết chặt mười ngón tay. Vân Lộ Tinh giật mình, vô thức muốn rút tay mình ra, nhưng Kỳ Phong Miên lại không cho cô buông ra.
Anh mỉm cười, đầu ngón tay lướt nhẹ trên gò má mềm mại của Vân Lộ Tinh. Anh chậm rãi đến gần dái tai đối phương, thấp giọng nói: "Ngoan."
Giọng nói của anh vẫn rõ ràng như cũ, nhưng Vân Lộ Tinh, người rất quen thuộc với anh, lại cảm thấy có chút bất an, cô luôn cảm thấy giọng điệu của đối phương rất kỳ lạ. Mỗi lần Kỳ Phong Miên định lừa cô đều giống như bây giờ.
Kỳ Phong Miên luôn giữ nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng an ủi cô gái đang bối rối trong lòng mình, nói: “Đừng sợ.”
Vân Lộ Tinh đang ngồi trên sân thượng, nơi này không lớn, phía trước cô là Kỳ Phong Miên, người đang từng bước ép sát. Chỉ cần có tai nạn, cô sẽ rơi khỏi nhà cao tầng.
Vân Lộ Tinh lâm vào tình thế khó xử, cô không dám giãy giụa quá nhiều, chỉ có thể âm thầm thừa nhận mình đã phạm sai lầm, nếu biết trước cô sẽ không lười biếng ở đây chờ Kỳ Phong Miên tới.
Vân Lộ Tinh suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Kỳ Phong Miên phía trước: "Ở đây gió rất lớn, em muốn xuống trước." Sau khi thông báo cho đối phương, cô bắt đầu leo xuống sân thượng.
Biết bản chất biến thái của Kỳ Phong Miên, cô không ngờ anh sẽ thể hiện bản lĩnh quân tử và giúp đỡ cô.
Theo sự hiểu biết của cô về Kỳ Phong Miên, đối phương không đẩy cô xuống là do tâm trạng đang rất tốt.
Trong lòng cô thở dài, cẩn thận vịn vào tường, từ ban công leo xuống từng chút một. Cô ngoan ngoãn cúi đầu và di chuyển chậm rãi, giống như một con rùa nhỏ đang ngủ đông, động tác chậm chạp và dễ thương.
Trong bệnh viện tâm thần, có rất nhiều người trông cũng chậm chạp như cô. Những bệnh nhân dùng thuốc điều trị trong thời gian dài thường khó tập trung, dường như luôn bị phân tâm nên hành vi chậm chạp hơn người bình thường.
Kỳ Phong Miên, người bị Vân Lộ Tinh vu khống, đang im lặng theo dõi hành động của cô với ánh mắt không rõ ràng.
Sau khi sống lại, Vân Lộ Tinh dường như đang có ý định từ bỏ sự sống...
Kỳ Phong Miên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Vân Lộ Tinh, người đang di chuyển chậm rãi, quay lưng về phía anh, đôi vai gầy gò trông thật mong manh.
Thân hình cô gầy gò, nửa người lơ lửng trên không trung. Chỉ cần anh đẩy nhẹ, cô sẽ hoảng sợ ngã xuống.
Rồi trên mặt đất lạnh lẽo, một bông hoa đỏ rực đầy mê hoặc nở rộ.
——[Lần này, sẽ không có trở ngại nào nữa. ]
Bàn tay của Kỳ Phong Miên trên lưng Vân Lộ Tinh chậm rãi di chuyển.
——[Hôm nay thời tiết không tồi.] Anh nghĩ.
——[Thích hợp để c.h.ế.t vì tình.]
Vân Lộ Tinh đang leo xuống sân thượng đột nhiên dừng lại.