Bạn Trai Ngày Nào Cũng Muốn Chết Cùng Tôi [Tận Thế] - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-26 22:34:21
Lượt xem: 21
Cô vô thức quay đầu lại thì thấy Kỳ Phong Miên đang im lặng nhìn mình chăm chú. Người kia đút một tay vào túi, tay kia cầm bông hoa tulip màu đỏ.
Vân Lộ Tinh, người muốn sống thật tốt sau khi sống lại: ...Anh ổn chứ? ? ?
Giờ phút này, trong tình huống này, tâm tình Vân Lộ Tinh phức tạp, có rất nhiều điều muốn nói.
Ví dụ: "...Ách, cảm ơn vì lời mời, nhưng thực ra tôi vẫn muốn sống."
Hoặc: "Thật ra thì thời tiết cũng không được tốt lắm. Nhìn đám mây đen trên đầu chúng ta kìa."
Nhưng cuối cùng cô chỉ lặng lẽ lầm bầm trong lòng mình, không dám lộ ra là mình có thể nghe thấy giọng nói nội tâm của đối phương.
Điều quan trọng nhất là sau khi nghe được mong muốn vặn vẹo của Kỳ Phong Miên, Vân Lộ Tinh không hề tức giận hay sợ hãi, thậm chí còn không quan tâm đến chuyện này.
Bởi vì chuyện này quá là bình thường!
Từ ngày Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên gặp nhau, bên tai cô luôn bị vây quanh bởi những lời nói tương tự như bây giờ.
Những suy nghĩ đó còn điên rồ và đen tối hơn cả việc “chết vì tình yêu”.
Thế giới nội tâm của Kỳ Phong Miên rất phức tạp và ồn ào, với nhiều suy nghĩ và giọng nói hoàn toàn khác biệt đan xen vào nhau đến mức Vân Lộ Tinh suýt chút nữa cho rằng anh bị tâm thần phân liệt.
Những âm thanh đó vô cùng ồn ào, nhưng không có ngoại lệ, nó đều đang thảo luận về cách tạo ra những tin tức đáng sợ.
Ví dụ, tạo ra một loại siêu vi-rút để hủy diệt thế giới, phá bỏ bức tường trên sân thượng bệnh viện để bệnh nhân muốn c.h.ế.t tự sát, g.i.ế.c c.h.ế.t nữ y tá đang quấy rầy anh ta và m.ổ x.ẻ vài con sơn ca ở khu vườn sau nhà vid nó ríu rít suốt ngày.
So với những suy nghĩ này, loại toàn tâm toàn ý “muốn c.h.ế.t vì yêu với Vân Lộ Tinh” của Kỳ Phong Miên lúc này đây gần như không đáng kể.
Rốt cuộc, Kỳ Phong Miên đang nói về việc tuẫn tình nha.
Tuẫn tình có nghĩa là: hai người yêu nhau sẵn sàng cam tâm tình nguyện c.h.ế.t vì tình yêu.
Vân Lộ Tinh cẩn thận nhớ lại ý nghĩa của tuẫn tình trong lòng, cuối cùng phát hiện ra rằng trong dòng ngắn gọn này, cô và Kỳ Phong Miên đều không dính dáng tới một từ nào.
Nghĩ xong, Vân Lộ Tinh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quay lưng về phía Kỳ Phong Miên, chậm rãi leo xuống sân thượng, trong lòng thầm nghĩ, sân thượng cao như vậy, cô không biết mình và những bệnh nhân muốn c.h.ế.t đó làm thế nào để leo lên.
Quyết tâm muốn c.h.ế.t lớn như vậy sao?
Vân Lộ Tinh ngơ ngác, thường xuyên mất tập trung. Trong suốt cuộc đời của mình, cô thường bị phân tâm vì phải uống thuốc trị liệu, thói quen xấu này không cải thiện sau khi cô qua đời mà ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Ở thế giới sau khi chết, không có thức ăn, không có bệnh nhân, không có chuyện phiếm và không có bạn trai bát quái, thất thần là trò giải trí duy nhất còn lại của Vân Lộ Tinh.
May mắn thay, cuộc sống khốn khổ đó chỉ kéo dài trong một năm.
Vì vậy, tốt hơn là sống. Vân Lộ Tinh âm thầm củng cố niềm tin của mình. Không biết những bệnh nhân đã nhảy rồi có hối hận không.
Vân Lộ Tinh đang suy nghĩ lung tung, hỏi Kỳ Phong Miên phía sau: "Kỳ Phong Miên, còn bảy ngày là đến tận thế rồi. Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nghĩ đến ngày tận thế thổi đến toàn cầu, Vân Lộ Tinh cảm thấy có chút nặng nề, cô muốn sống sót trong tận thế này nên cô có chút mong đợi vào câu trả lời của Kỳ Phong Miên.
Suy cho cùng, mặc dù Kỳ Phong Miên sau đó đã tự sát nhưng trước khi chết, anh ấy là một trong những người có siêu năng lực mạnh mẽ hàng đầu. Anh ấy và Vân Lộ Tinh, người đã c.h.ế.t vào ngày đầu của tận thế, là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng điều này cũng không thể trách Vân Lộ Tinh quá rác rưởi.
Vân Lộ Tinh được đưa vào bệnh viện tâm thần khi cô còn rất trẻ, cho đến khi cô kết hôn với Kỳ Phong Miên, đối phương đã giành được quyền giám hộ cô và có thể đưa cô ra khỏi bệnh viện.
Trong mười năm qua, Vân Lộ Tinh sống trong một bệnh viện khép kín, cách ly với thế giới bên ngoài và không tiếp xúc với người bên ngoài. Vì điều này mà Vân Lộ Tinh trở thành một trong những người c.h.ế.t sớm nhất sau tận thế.
Một lần nữa, Vân Lộ Tinh quyết định nhờ thần học tập Kỳ Phong Miên bổ túc một số bài học, tìm hiểu một số mẹo sinh tồn của đại lão và thu thập kiến thức về sinh tồn trong ngày tận thế.
Suy cho cùng, sau tận thế, một số con người sẽ thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên, còn một số người bị đào thải về gen sẽ không còn gì cả. Vân Lộ Tinh c.h.ế.t rất sớm, cô không biết liệu mình có thể thức tỉnh sức mạnh của mình hay không. Vì vậy, việc chuẩn bị trước cho tận thế là vô cùng cần thiết.
Trong đầu cô có chút tính toán, lại hỏi: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Vân Lộ Tinh muốn ngăn chặn tận thế từ ngọn nguồn, nhưng căn bệnh này đột ngột đến mức dù một năm sau đó vẫn không có ai có thể nghiên cứu ra kết quả. Đương nhiên, Vân Lộ Tinh không biết làm cách nào để loại bỏ ngọn nguồn của thảm họa tận thế này.
Vân Lộ Tinh phân tích thông suốt, nhưng cuối cùng lại không nghĩ ra được biện pháp tốt nào. Vì vậy, giống như tất cả những kẻ cặn bã trên thế giới đang chuẩn bị sao chép bài tập về nhà của các học giả hàng đầu, cô vểnh tai lên và chuẩn bị lắng nghe cẩn thận câu trả lời của Kỳ Phong Miên.
Lúc này, cô nghe thấy Kỳ Phong Miên phía sau chậm rãi nói: “Chờ đợi.”
Vân Lộ Tinh cảm thấy câu trả lời này không đúng lắm, vì vậy cô quyết định hỏi rõ ràng hơn: "Nhưng trong thời gian chờ đợi chúng ta nên làm gì?"
Cách đó không xa, Kỳ Phong Miên dựa vào tường, lười biếng nói: “Tuẫn tình thì thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-ngay-nao-cung-muon-chet-cung-toi-tan-the/chuong-3.html.]
Trong lúc Vân Lộ Tinh leo xuống sân thượng, cô vẫn đang lơ đãng nghe Kỳ Phong Miên nói, thậm chí cô còn không biết mình đã dẫm nhầm chân.
Nhìn từ góc độ của Kỳ Phong Miên, tất cả những gì anh có thể thấy là thân hình gầy yếu của cô hơi rũ xuống, vạt áo đung đưa trong gió đêm, như thể cô sẽ bị gió thổi bay trong giây tiếp theo.
Kỳ Phong Miên nhìn một màn này, những cảnh tượng kiếp trước Vân Lộ Tinh c.h.ế.t đi đột nhiên xuất hiện trước mắt anh, hai người quấn lấy nhau, ánh mắt anh tối sầm, lông mày hơi nhíu lại, anh lập tức đổi ý, tiến lên một bước ôm cô, chủ động đón cô xuống dưới.
Mặc dù ban đầu Vân Lộ Tinh có nửa phần yên tâm, nhưng khi nghe được lời nói của đối phương, đôi chân treo trên sân thượng lơ lửng trong không khí, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy bất an, một sự thấp thỏm không thể giải thích được.
Sau đó cô đột nhiên quay lại và nhìn thấy Kỳ Phong Miên, người đang từng bước đến gần cô, đôi mắt mở to.
Cô bất an chớp chớp mắt, lộ vẻ mặt hoài nghi liếc nhìn tay Kỳ Phong Miên, do dự chỉ vào tay Kỳ Phong Miên trong túi, thấp giọng hỏi: “Anh hãy để bàn tay này tránh xa em ra.”
Nói xong, cô có vẻ yên tâm hơn một ít, một lát sau cô lại quay người lại, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bông hoa tulip trong tay Kỳ Phong Miên, nhấn mạnh: "Bàn tay này cũng vậy."
Kỳ Phong Miên:......
Kỳ Phong Miên tức giận cười lớn.
Anh cười lạnh, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Vân Lộ Tinh lại cảm thấy đối phương đang giễu cợt mình.
Giây tiếp theo cô biết mình đã nghĩ đúng rồi.
Kỳ Phong Miên nhìn thấy cô sợ hãi, hơi nhướng mày, cố ý hứa hẹn: "Yên tâm, nếu em chết, anh cũng sẽ c.h.ế.t cùng em."
Nói đến đây, anh ngước mắt lên, lười biếng nhìn cô gái đang im lặng, hỏi cô: “Em nghĩ thế nào?” Giọng điệu của anh có phần trêu chọc, khóe mắt nhướng lên vừa độc ác vừa quyến rũ.
Kỳ Phong Miên luôn đeo mặt nạ dịu dàng và khiêm tốn, giả vờ trước mặt người khác. Chỉ khi ở một mình với Vân Lộ Tinh, anh mới thỉnh thoảng bộc lộ bản chất thật của mình.
Vân Lộ Tinh thích Kỳ Phong Miên hiện tại hơn.
Kỳ Phong Miên lúc này rất đẹp. Lông mày của anh ấy vô tư, lông mi cong nhẹ nàng run rẩy có một sức quyến rũ khó tả, và động tác bất cẩn của anh ấy cũng rất đẹp.
Vân Lộ Tinh chậm rì rì nói: "Nhỡ đâu...."
“Không tin à?” Kỳ Phong Miên đến gần cô, cười tà ác nói: “Muốn thử không?” Giọng điệu của anh là vui đùa, nhưng trong mắt lại không có ý cười, rất nghiêm túc mê người.
Anh gọi cô: "Hả? Tiểu Lộ Châu."
Vân Lộ Tinh mới không muốn thử.
Cô rất có dũng khí bỏ cuộc, giả vờ như không nghe thấy gì mà nói: “Gió mạnh quá, em phải về ăn cơm.” Sau khi kiếm được một cái cớ không tồi, cô đẩy Kỳ Phong Miên ra rồi một mình bỏ chạy. .
Kỳ Phong Miên đút hai tay vào túi, nhìn bóng lưng cô, anh cong môi, không đuổi theo cô.
Ngay khi Vân Lộ Tinh chuẩn bị rời khỏi sân thượng, cô nghe thấy tiếng lòng chân thành của Kỳ Phong Miên.
——[Nếu vừa rồi cô ấy trượt chân ngã chết... Tôi sẽ phát điên giống như lần trước mất.]
——[Tuẫn tình không nên là như vậy. ]
Vân Lộ Tinh giảm tốc độ rời đi, lắng nghe giọng nói trong lòng Kỳ Phong Miên, trong khi âm thầm phàn nàn: Vậy nó là cái loại gì chứ?
——[Cuộc đời của cô ấy đáng ra phải do tôi kết thúc. ]
——[Đây là sự hy sinh hoàn hảo cho tình yêu. ]
——[Cái c.h.ế.t nào có thể xứng đáng với ngôi sao nhỏ của tôi...]
Vân Lộ Tinh nghe tiếng nói trong lòng Kỳ Phong Miên đang âm mưu phạm tội nhằm vào chính mình, vô thức nhướng mày:...Hello? ? ?
Cái này không phải tuẫn tình, mà nó là tội g.i.ế.c người đấy, thưa ngài?" ? ?
Cô tỏ vẻ bối rối, không khỏi quay đầu nhìn Kỳ Phong Miên đang đứng trên sân thượng, rất muốn hỏi xem là do mình không theo kịp tiết tấu sao?
Rốt cuộc ai mới là người có tính cách chống đối xã hội, ai mới là người mắc bệnh tâm thần thực sự?
Vân Lộ Tinh bắt đầu im lặng nhìn lại bản thân, so với Kỳ Phong Miên, cô cùng lắm chỉ có thể coi là con cá mặn. Kỳ Phong Miên có lẽ mới là kẻ biến thái chống đối xã hội bậc nhất.
Cô không xứng.
Cho nên vừa rồi cô hèn nhát là đúng, cực kỳ thức thời!
Vào thời điểm sinh tử quan trọng, Vân Lộ Tinh thậm chí còn phân tâm tìm lý do cho hành động vừa rồi của mình.