Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Tiểu Yêu Tinh - Chương 18-23 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-06-25 11:46:01
Lượt xem: 757

18.

 

Chu Dã nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, từ trong mắt hắn ta, tôi nhìn thấy hai chữ "ngu ngốc".

"Còn về lời nguyền này, là tôi nghe lén được, nhiều năm trước, trong một buổi họp mặt gia đình, bọn họ đã đắc tội với một lão già điên, tất cả các gia tộc có mặt ở đó đều bị nguyền rủa."

"Nhà họ Giang đã phải trăm phương ngàn kế, mới cầu xin được lão già điên kia đưa ra cách hóa giải."

"Nghĩ lại mà xem, cô chính là con mồi của họ đó."

Nghĩ đến câu "nguyện vọng của tôi" xuyên suốt từ đầu đến cuối câu chuyện rồi lại nghĩ đến ông lão bán cá. 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Đúng là, mỗi người đều có 10086 cái tâm tư, cộng thêm tôi là 18885 cái tâm tư...

Trên lầu vang lên tiếng bước chân, Giang Diệu đi xuống, trong mắt cậu ta có chút hoảng loạn. 

Khóe miệng Chu Dã như muốn kéo đến tận mang tai, Giang Diệu nhìn Chu Dã với vẻ mặt lạnh lùng: "Mày thật đáng chết."

Rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt tủi thân: "Chị ơi, em xin lỗi, hãy nghe em giải thích..."

Tôi quay đầu bỏ đi, tôi, Nguyễn Sơ Sơ, là một người phụ nữ có khí phách!

 

19.

 

Về đến nhà, tôi ném hết đồ của Giang Diệu ra cửa. Thông báo cho cậu ta đến lấy đồ rồi block hết mọi liên lạc của cậu ta, kể từ đó, kết thúc mối tình ngắn ngủi của tôi. 

Hôm sau, đồ đạc đã biến mất, thay vào đó là con cá nhỏ béo ú đang ỉu xìu nằm trước cửa. Chắc là không còn giá trị lợi dụng nữa, đến cả cá cũng gầy đi...

Nó chỉ là một con cá Nishikigoi nhỏ, nó có thể có lỗi lầm gì chứ?

Tôi mang nó về nhà, cho nó ăn một ít thức ăn, đưa tay vào bể cá, nó dùng đuôi cọ cọ vào tay tôi. 

"Ngoan nào, Tiểu Béo, sau này mẹ nuôi con."

"Cái gì? Bố con á? Mộ bố con cỏ mọc cao ba mét rồi."

Buổi tối, tôi gọi điện cho Phương Nhiên. Nửa tiếng đồng hồ, tôi kể lể đầy mùi mẫn về chuyện cẩu huyết của mình, nghe được không dưới một trăm tiếng chửi thề. 

Bây giờ hễ cứ nghĩ đến Giang Diệu, trong đầu tôi lại hiện lên hai chữ "mẹ kiếp".

Có thể nói là, cảm ơn bạn thân của tôi. Vì có bạn, nên ấm áp quanh năm. 

 

20.

 

Không biết là ai đã để lộ chuyện lời nguyền, gần đây liên tục có người tìm đến tận cửa muốn nuôi cá ở nhà tôi. 

Còn nói muốn giúp tôi thực hiện một nguyện vọng, tôi lập tức chuyển từ căn nhà nhỏ sang căn biệt thự lớn. 

Lần này, thật sự là dựa vào nuôi cá mà giàu to. 

Trong phòng khách, còn có cả một bể cá lớn bằng cả bức tường để nuôi cá, tôi còn làm thêm một tấm rèm che bể cá. 

Yêu cầu của tôi dành cho bọn họ là "Giữ yên lặng, không được nói chuyện."

Trong bể cá đã có rất nhiều cá, nhìn đi nhìn lại, vẫn là con cá nhỏ béo ú của tôi là đẹp nhất. 

Đương nhiên, cũng là béo nhất...

Phương Nhiên mang đến một con rùa đen, nói là phải đi công tác, không có thời gian chăm sóc nó, nhờ tôi chăm sóc nó hai ngày. 

Nó nói khi nó đến cửa hàng kia, cửa hàng đã đóng cửa, nó nhặt được con rùa đen này ở cửa. Trùng hợp thay, con rùa đen này, chính là Chu Dã. Tôi lập tức đóng gói hắn ta rồi ném ra ngoài. 

Ước cho hắn ta học được cách phân biệt trà xanh, tôn trọng phụ nữ, đừng có mắt chó coi thường người khác. 

 

21.

 

Tôi phát hiện trong bể cá xuất hiện hành vi bạo lực học đường. 

Tiểu Béo ỷ vào việc tôi cưng chiều nó, thường xuyên được đưa vào phòng ngủ, nhân lúc tôi không có nhà, nó đánh cho tất cả những con cá khác một trận tơi bời. 

Tôi nheo mắt, nó không bình thường!!!

Tiếng chuông cửa vang lên, Giang Diệu ôm hoa đứng trước cửa, khuôn mặt đầy vẻ u oán. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-tieu-yeu-tinh/chuong-18-23-hoan.html.]

"Chị ơi, rốt cuộc chị còn nuôi bao nhiêu con cá nữa? Em sắp bị đuổi ra ngoài rồi."

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Không phải không thích chị gái sao?"

Cậu ta ôm chầm lấy tôi: "Chính vì không thích chị gái, cho nên những người lớn tuổi hơn em, em đều phải gọi là chị."

"Không thích chị gái, chỉ thích em, Nguyễn Sơ Sơ."

Cái miệng này, sao lại ngọt ngào đến vậy...

 

22.

 

Dưới sự gặng hỏi của tôi, hóa ra, sau khi hóa giải lời nguyền, Giang Diệu phát hiện mình có thể tự do điều khiển việc xuyên vào cơ thể cá. 

Ngay từ khi tôi mang Tiểu Béo về, cậu ta đã ở trong cơ thể Tiểu Béo. 

Cậu ta đã tiếp cận Phương Nhiên. Mấy hôm nay, Phương Nhiên liên tục nói đỡ cho Giang Diệu, những lời khen ngợi trên mạng đều được nó đem ra dùng hết. 

"Phương Nhiên, mày phản bội tao."

Nó cười hì hì: "Tao cũng không muốn, nhưng mà thằng bé này cho thật sự là quá nhiều."

 

23.

 

Ngày hôm sau khi Giang Diệu đến, cậu ta đã đóng gói hết số cá kia rồi đưa về nhà, nói mỗi tuần sẽ dẫn tôi đến xem bọn nó một lần. 

Tắm xong, tôi lại quên mang theo đồ ngủ. Tôi cứ thế đi thẳng ra ngoài. Quả nhiên, Giang Diệu đỏ bừng cả tai, m.á.u mũi cũng chảy ra. Tôi cười nhạo cậu ta không ngớt. 

"Em trai vẫn còn non và xanh lắm."

"Giang Diệu, em thích chị ở điểm nào?"

Cậu ta đè tôi xuống giường, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, khóe miệng nở nụ cười trêu chọc. 

"Thích chị, tóc dài, gợn sóng lớn."

"???"

Ngày hôm sau, tôi nằm trên giường. 

Đừng hỏi tại sao, hỏi chính là...

Nhìn cậu chủ ngậm thìa vàng từ bé, tự tay bưng bát cháo đến. Nghe nói đã cho nổ tung năm cái bếp...

Ừm, cháo rất ngọt. 

 

Ngoại truyện.

 

Hôm tôi và Giang Diệu kết hôn. Có thể nói là chấn động cả thành phố, tôi, Nguyễn Sơ Sơ, dựa vào nuôi cá mà đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời. 

Người dẫn chương trình hô: "Chú rể có thể hôn cô dâu."

Giang Diệu nôn nóng ôm chầm lấy tôi, hôn ngấu nghiến. Cha Giang ngồi phía dưới che mặt, không nỡ nhìn thẳng. 

Cậu ta nhìn tôi: "Vợ à, em đẹp lắm, anh yêu em."

"Em trai ngốc, em cũng yêu anh."

"Khoan đã, nào phải có chuyện vui như vậy mà không mời tôi, tôi giận đấy."

Khuôn mặt quen thuộc, chính là ông lão đã bán cá cho tôi năm đó, ông ta vuốt râu. 

Những người phía dưới run lẩy bẩy, ông lão lấy một bao lì xì dày cộp nhét vào tay tôi. Trước mặt tất cả các gia tộc giàu có ở thành phố A, ông ta tuyên bố, tôi là người có duyên với ông ta. Ai đắc tội với tôi, chắc chắn sẽ bị nguyền rủa, "ra đường giẫm phải cức chó".

Tôi mỉm cười với ông ta. 

Ông ta vuốt râu: "Cô gái, tôi đoán chuẩn chứ?"

"Duyên phận mà, ông trời sắp đặt là chuẩn nhất."

 

Toàn văn hoàn.

Loading...