Bạn Trai Tiểu Yêu Tinh - Chương 16-17
Cập nhật lúc: 2024-06-25 11:44:43
Lượt xem: 693
16.
Hôm sau, tôi vừa mở cửa, cả căn nhà tràn ngập hoa hồng, không có chỗ nào để bước chân.
Cả cửa ra vào cũng bị chặn đứng, Giang Diệu đứng ở cửa phòng mình, ló nửa cái đầu ra.
"Thích không chị?"
Hề hề, tôi thích ông nội cậu đấy!
Thấy tôi không nói gì, cậu ta nhíu mày: "Chị ơi, chị dị ứng với sự lãng mạn à."
"Hình như em có nghe ai đó nói, tôi có thể chết, nhưng lãng mạn thì không thể chết."
"Ai nói?"
Cậu ta mặt dày nói: "Giang Diệu đại nhân."
Cuối cùng, Giang... ngốc nghếch... giàu nứt đố đổ vách... lãng mạn bất diệt... Diệu đã tự tay dọn dẹp hết chỗ hoa hồng trong nhà.
Chỉ để lại một bó cho tôi cắm nó vào lọ hoa. Giang Diệu nói buổi tối phải tham gia bữa tiệc của Giang thị, còn cố sống cố c.h.ế.t đòi tôi đi cùng, là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, điều này là hoàn toàn không thể.
Dỗ dành cậu ta nửa tiếng đồng hồ, cậu ta mới mang theo ánh mắt u oán rời đi.
Tôi đắp mặt nạ, quan sát con cá nhỏ béo ú trong bể cá. Gần đây nó rất kỳ lạ, cũng không giống như trước đây, thích xoay vòng vòng, nhả bong bóng bụp bụp.
Bây giờ, nó giống như một cái xác không hồn.
Đột nhiên, cá nhỏ béo ú lập tức xoay hai vòng, nhả bong bóng bụp bụp.
"Này, cá nhỏ béo ú."
"Này, cô gái, Kim Bích Huy Hoàng, hội trường, tìm Giang Diệu, mang tôi theo."
Giọng điệu của nó cực kỳ nghiêm túc.
Điện thoại của Giang Diệu cũng không gọi được, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi?
Tôi lập tức tháo mặt nạ, ôm bể cá chạy đi.
"Kim Bích Huy Hoàng" là khách sạn tổ chức tiệc nổi tiếng ở thành phố A. Những người đến và đi đều là những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu.
Vừa đến cửa, tôi đã bị chặn lại. May mà quản gia nhà họ Giang đã kịp thời chạy đến. Tôi và ông ấy nhìn nhau, rồi lập tức xông vào trong.
"Góc Đông Nam."
Tôi làm theo lời con cá Nishikigoi nhỏ, nhìn thấy chỗ Giang Diệu đang ở. Cậu ta ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, trông vô cùng ủ rũ.
Xung quanh, một đám con gái mặc váy công chúa, váy dạ hội đang rục rịch, háo hức muốn tiến lên. Nhưng lại bị bức tường người do vệ sĩ tạo thành chặn lại.
Tôi ôm con cá nhỏ béo ú, vệ sĩ trực tiếp cho tôi vào trong khiến mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
"Giang Diệu, Giang Diệu."
Cậu ta không có phản ứng, tôi đặt tay lên mũi cậu ta, may quá… vẫn còn thở!!!
"Tôi phải làm sao bây giờ?"
"Hôn cậu chủ đi."
"???"
Đang diễn Bạch Tuyết và bảy chú lùn à?
"Nhanh lên."
"Ở đây nhiều người như vậy, ông nghiêm túc chứ?"
Chỉ thấy các vệ sĩ lập tức lùi về sau một bước, lúc này, nơi này thật sự đã biến thành... tường người bất khả xâm phạm.
"Cậu chủ, cô chủ yên tâm, đến một con ruồi cũng không vào được. Vào được, tôi sẽ ăn luôn nó!”
Này, anh trai, anh thật dũng cảm...
17.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-tieu-yeu-tinh/chuong-16-17.html.]
Sự tình đã đến nước này, tôi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giang Diệu. Cảm nhận được có một đôi tay ôm lấy eo mình, tôi đỏ mặt nhìn cậu ta.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tinh thần cậu ta dần hồi phục, đôi mắt đen lóe lên tia sáng: "Chị ơi, rốt cuộc chị đã ước gì?"
"Nguyện vọng của chị là năm nay cho chị một người bạn trai."
"Vậy chẳng phải là đã thành hiện thực rồi sao!?"
Đối diện với đôi mắt phượng đầy ý cười của cậu ta.
Tôi đáp: "Thành hiện thực rồi."
Đáng lẽ đây là một khung cảnh lãng mạn, nhưng bể cá trên tay tôi đột nhiên rơi vỡ tan tành.
Nước b.ắ.n lên người hai chúng tôi, con cá nhỏ béo ú cũng rơi xuống đất, lăn mấy vòng. Nó bị một bàn tay nhăn nheo nhặt lên, thả vào bể cá.
Là ông quản gia nhà họ Giang, lần này nụ cười của ông ấy rạng rỡ hơn.
"Cậu chủ, Giang tổng tìm cậu."
"Cô Nguyễn, mời cô đi theo người của chúng tôi để thay quần áo, đợi một lát."
Nhìn thấy người đến, sắc mặt Giang Diệu lạnh lùng, đá mắt lóe lên tia tức giận.
"Chị ơi, đợi em."
Tôi đi theo người của nhà họ Giang sắp xếp để thay quần áo, vừa thay xong đi ra ngoài, cổ tay bị người ta nắm chặt— Là Chu Dã.
Tôi lạnh lùng quát: "Buông ra."
"Nguyễn Sơ Sơ, cô đừng ngốc nữa, cô thật sự cho rằng cậu chủ cao quý, ngạo mạn của nhà họ Giang có thể coi trọng cô sao?"
"Liên quan gì đến anh? Lo chuyện bao đồng."
Hắn ta nắm chặt cổ tay tôi: "Đi theo tôi."
Tôi không lay chuyển được hắn ta, đành phải đi theo hắn ta lên căn phòng trên tầng hai. Cửa sổ không đóng, hắn ta ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng.
"Lời nguyền đã được hóa giải rồi sao?"
"Cơ bản là đã hóa giải rồi."
Giọng nói này, là Giang Diệu.
"Nên quay về rồi, đó không phải là nơi con nên ở."
Giang Diệu hờ hững "dạ" một tiếng, không nghe ra cảm xúc gì.
Giọng nói của người đối diện dần dần nhỏ đi, không nghe rõ nữa. Chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh đầy khinh thường của Giang Diệu: "Không thích chị gái."
Lời nguyền? Không thích chị gái?
Tôi sững sờ tại chỗ, CPU quá tải rồi.
Khóe miệng Chu Dã nhếch lên nụ cười chế giễu, hắn ta lôi tôi đang ngây ngốc xuống lầu.
"Nguyễn Sơ Sơ, cô tỉnh táo lại đi."
"Cô có biết, cô chỉ là quân cờ để gia tộc bọn họ hóa giải lời nguyền hay không?"
"Con cá kia, trong cơ thể nó, chính là linh hồn của Giang Diệu!"
Những chuyện đã qua, lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Mối quan hệ giữa con cá nhỏ béo ú và Giang Diệu.
Ngày hôm sau khi tôi mang cá về nhà, Giang Diệu đã tìm đến tận cửa.
Tôi mặc đồ ngủ trước mặt cá... Giang Diệu đã chảy m.á.u mũi hai ngày liền.
Khi tôi và cá nói chuyện, Giang Diệu chưa bao giờ gõ cửa.
Cá lúc thì tỉnh táo, lúc thì ỉu xìu, là vì, đôi khi trong cơ thể cá là linh hồn của Giang Diệu.
Vừa rồi trạng thái của Giang Diệu, hoàn toàn giống hệt với con cá nhỏ béo ú đang ỉu xìu.
Tôi thật sự quá ngu ngốc, có nhiều manh mối như vậy mà tôi lại không phát hiện ra. Có thể nghĩ đến chuyện cá chép thành tinh, ai thèm nghĩ đến chuyện Giang Diệu xuyên vào người một con cá chứ.
Thật là quá hoang đường.
Biết thế lúc trước đã gọi cho cư dân mạng "Viện trưởng Bệnh viện Tâm thần" kia, bảo anh ta cử xe đến đưa tôi đi...
Mệt tim quá, tổn thương quá!!!