Bạn Trai Tiểu Yêu Tinh - Chương 4-7
Cập nhật lúc: 2024-06-25 10:22:51
Lượt xem: 720
4.
Tôi tươi cười tiễn Thần Tài đến cửa. Ông lão giao "Cẩm nang nuôi cá chép" cho tôi. Quay đầu lại, tôi thấy anh chàng đẹp trai vẫn còn ngồi trên ghế sô pha nhà tôi. Nụ cười của anh có phần quái dị.
“Là thế này, cô Nguyễn, linh vật và cậu chủ nhà tôi tạm thời không thể tách ra, cho nên, cũng làm phiền cô chăm sóc cả cậu chủ nhà tôi."
"???"
"Những điều này trong hợp đồng đều có ghi rõ, đương nhiên, thù lao của cô sẽ gấp năm lần hiện tại."
Tôi cầm hợp đồng lên xem, "Cá Giang Diệu" do tôi phụ trách nuôi dưỡng ở nhà tôi.
Tôi cứ tưởng con cá này tên Giang Diệu.
Thành phố đầy rẫy cạm bẫy, tôi muốn về quê!!!
Đôi mắt phượng của thiếu niên quả thực câu hồn đoạt phách, toát ra vẻ tà mị từ trong xương cốt.
"Chị ơi, em rất dễ nuôi."
Nuôi, nuôi, nuôi, tôi là người mê trai đẹp, tôi nhận thua!
5.
Ngôi nhà vốn không lớn, có thêm một con cá chép tinh và một tên yêu nghiệt. Tôi lật xem qua "Cẩm nang nuôi cá chép". Ba mươi trang, một trang là quy củ của cá. Hai mươi chín trang là quy củ của Giang Diệu???
Quả thực "rất dễ nuôi"!!!
Cậu chủ được nuông chiều từ bé, không biết tắm bật máy nước nóng kiểu gì. Mái tóc đen ướt nhẹp rủ xuống trước trán, eo chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng sáu múi, đôi chân dài, đường cong cơ bắp gợi cảm, uyển chuyển.
Tôi nuốt nước miếng, cả đời làm việc thiện, đây là điều tôi nên được xem.
Giang Diệu lên tiếng, giọng có chút uất ức: "Chị ơi, hết nước nóng rồi."
Nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta phẫn nộ của cậu ta, lại thêm vẻ ngây thơ, ngoan ngoãn đó. Nghĩ đến cái máy nước nóng cũ kỹ nhà tôi, tốc độ đun nước cực kỳ chậm.
Hôm nay trong thẻ đã nhận được một khoản tiền lớn.
Thay, thay hết!!
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một câu "Từ nay vua không còn phải dậy sớm".
Tôi bảo cậu ta lau khô người, vào phòng đắp chăn cho kỹ. Cậu ta vừa đi vừa đi, khăn tắm đột nhiên tuột xuống. Tôi lập tức che mặt, chỉ chừa hai khe hở cho mắt.
Tôi đã nhìn thấy gì? Trứng ốp la màu xanh lá...
Không biết từ lúc nào Giang Diệu đã đi đến trước mặt tôi, cậu ta nhướng mày.
Đáy mắt tràn đầy ý cười trêu chọc: "Chậc, chị muốn xem à?"
Nhóc con thối tha này, nói toạc ra sự thật làm gì!
6.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi lập tức nhìn lên trần nhà, nghiêm trang nói: "Nói bậy, tôi không phải người như vậy."
Giang Diệu cúi đầu, khoảng cách quá gần, tôi có thể nhìn rõ cả những sợi lông tơ nhỏ xíu trên làn da trắng như sứ của cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-tieu-yeu-tinh/chuong-4-7.html.]
"Nếu chị nói mong muốn với em, em có thể thỏa mãn chị đấy."
Mặt tôi đỏ bừng, đám nhóc con bây giờ, không học được gì tốt, toàn nói mấy câu hổ báo.
Vất vả lắm mới sắp xếp xong xuôi cho cậu chủ, trở về phòng, nhìn con cá nhỏ béo ú vẫn ỉu xìu, tôi làm theo cẩm nang, cho nó ăn một lượng thức ăn nhất định rồi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Tắm xong đi ra ngoài, tôi quá vội nên quên mang theo đồ ngủ, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Chỉ thấy con cá Nishikigoi nhỏ vốn đang ngủ mê man bỗng nhiên bắt đầu xoay vòng vòng, sau đó đ.â.m vào thành bể cá, từ từ chìm xuống đáy.
Tôi sững người một lúc, con cá ngốc này đang làm gì vậy?
Nó mà có mệnh hệ gì thì tôi có làm việc từ đời nhà Đường cũng không đền nổi.
"Này, cá nhỏ béo ú, em không sao chứ?"
Lần này nó không lên tiếng, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Giang Diệu đứng trước cửa: "Chị ơi, chị đang làm gì đấy?"
Câu hỏi bất ngờ này khiến tôi ngớ người. Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Chú ý hình tượng trước mặt thần cá chép."
Nghe câu này, tôi cảm nhận được vài phần nghiến răng nghiến lợi.
"Hình như... không có điều này."
Đôi mắt phượng của cậu ta lóe lên tia sáng khác thường: "Em mới thêm vào đấy."
Đồ rắc rối đáng ghét!!!
Nể mặt nhan sắc này, tôi có thể nhịn thêm lần nữa.
Giang Diệu mỉm cười say lòng người: "Chị ơi, ngủ ngon."
Cùng lúc đó, m.á.u mũi màu đỏ tươi chảy ra.
"Cái đó... em chảy m.á.u mũi kìa."
"Em không..." Dái tai cậu ta hơi đỏ ửng rồi vội vàng bỏ chạy.
Chậc chậc, đúng là tuổi trẻ, vẫn là chưa đủ trầm ổn!
7.
Không lâu sau khi Giang Diệu rời đi, con cá nhỏ béo ú lên tiếng.
"Này, cô rốt cuộc có nguyện vọng gì, nói ra, tôi có thể giúp cô thực hiện."
Tôi nhìn con cá nhỏ béo ú trước mặt, nó thật sự coi mình là thần đèn Aladdin sao?
Tôi nhắm mắt lại, chắp hai tay: "Nguyện vọng của tôi là… Thế giới hòa bình."
"..."
Nó quay đuôi cá về phía tôi, nhìn cá chép tức giận thật buồn cười.
"Rốt cuộc cô có nguyện vọng đặc biệt gì?"
Đột nhiên tôi cảm thấy hơi đói, miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: "Bây giờ tôi hơi muốn ăn cá kho."
Nó giật b.ắ.n mình: "Vì sự an toàn của cuộc đời cá của tôi, tôi cần phải mời luật sư."
Con cá nhỏ béo ú này cứ khăng khăng hỏi nguyện vọng của tôi, sự bất thường này chắc chắn là có lý do. Đúng lúc tôi chuẩn bị tra hỏi nghiêm ngặt, đột nhiên nó lại ỉu xìu, trong nháy mắt như mất hết tinh thần.
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ nó mắc bệnh gì nghiêm trọng?