Bạn Trai Tiểu Yêu Tinh - Chương 8-10
Cập nhật lúc: 2024-06-25 10:27:31
Lượt xem: 630
8.
Sáng hôm sau, Giang Diệu đã ngồi ở bàn ăn, dùng bữa một cách tao nhã. Khẩu vị cậu chủ này thật sự rất cầu kỳ, cơm đều do nhà họ Giang đưa đến.
"Giang Diệu, cá nhà em có phải bị bệnh rồi không? Sao nó lúc nào cũng ỉu xìu thế?"
Ánh mắt cậu ta có chút kỳ lạ: "Chị ơi, có khả năng nào đó là nó đã nhìn thấy thứ không nên nhìn hay không?"
Trong đầu tôi lập tức hiện lên một hình ảnh.
"Nó chỉ là một con cá? Biết gì chứ?"
Cậu ta lại chảy m.á.u mũi, tôi vội vàng lấy giấy giúp cậu ta bịt lại, còn khuyên nhủ: "Chú ý sức khỏe."
Đôi mắt đen của cậu ta nheo lại, giọng điệu có phần nguy hiểm: "Chị ơi, em... rất khỏe."
Cậu chủ nhỏ Giang Diệu này có hơi bám người. Chị em cây khế rượu chè gọi điện rủ tôi đi quẩy. Cậu ta dựa vào khung cửa, giống như chú cún bị bỏ rơi: "Chị ơi, em cũng muốn đi, em chưa bao giờ đến quán bar, chị biết đấy... nhà em..."
Tôi hiểu mà, nhà giàu nhiều chuyện.
Đứa trẻ đáng thương!!!
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu ta, tôi mềm lòng, nhắn tin cho bạn thân: "Tao dẫn theo em trai."
Tôi thay chiếc váy ngắn màu đen, chiến bào của tôi, ánh mắt Giang Diệu có chút kỳ lạ.
Cậu ta nhìn tôi đầy ẩn ý: "Chị ơi, bộ này không đẹp."
"Thật hay giả vậy?"
Trong mắt cậu ta lóe lên tia sáng khó hiểu: "Không hợp với chị."
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ lựa chọn của cậu ta, tôi mặc một chiếc váy dài thướt tha.
Giang Diệu tự đề cử, giúp tôi thắt một chiếc nơ "xấu đến không thể tả".
Này thì có hơi... ảnh hưởng đến việc tôi thả thính đấy.
9.
Ngay khi nghe tin "tao dẫn theo em trai", Phương Nhiên, con nhỏ này đã không bình tĩnh nổi, liên tục nhắn tin dồn dập cho tôi.
Tôi giải thích đơn giản cho nó về vấn đề hơi "huyền học" này.
Nó lập tức gọi video WeChat, thần thần bí bí nói: "Tao với mày có phải bạn tốt không? Có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn cùng chia sẻ."
"Nói nhảm."
Phương Nhiên, con nhỏ này thật sự rất độc miệng. Phải biết rằng, mỗi lần bạn trai cũ của tôi ngoại tình, đều là do Phương Nhiên bắt được.
Đừng hỏi tôi tại sao bạn trai cũ nào cũng ngoại tình, muốn cuộc sống bớt nhàm chán, trên đầu phải có chút màu xanh.
Nó nói nó là ngọn đèn soi sáng trên con đường tình yêu của tôi.
Nó vừa sáng, tôi liền xanh.
Mắng tra nam, đấu tiểu tam, lần nào Phương Nhiên cũng là người đi đầu.
Con nhỏ này rất đáng để kết giao, có chuyện gì nó thật sự xông pha.
"Mày mua cá ở đâu thế?"
Tôi gửi địa chỉ cho nó.
"Cảm ơn chị em tốt."
Đến quán bar mà Phương Nhiên đã đặt trước, Giang Diệu ngoan ngoãn đi theo sau tôi. Cậu ta mặc một bộ đồ đen, đeo kính râm và khẩu trang.
Tôi bỗng nhớ đến một số tin tức lá cải về giới nhà giàu, tự não bổ một màn tranh đấu gay cấn.
Cậu nhóc này, cũng khá cẩn thận đấy, không tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-tieu-yeu-tinh/chuong-8-10.html.]
Giang Diệu đột nhiên nắm lấy tay tôi. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi: "Chị ơi, chỗ này rộng quá, người đông quá, em sợ lạc."
Là một đứa trẻ ngoan chưa từng đến đây chơi, tôi bày tỏ sự thông cảm, để cậu ta nắm tay tôi.
Sau khi ngồi xuống, Phương Nhiên nhìn thấy cảnh này, liên tục nháy mắt với tôi đầy thích thú, như muốn viết hai chữ "hóng chuyện" lên mặt.
"Giang Diệu, đây là bạn chị, Phương Nhiên."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Giang Diệu tháo khẩu trang và kính râm xuống.
"Chào chị Phương Nhiên, em tên Giang Diệu."
Phương Nhiên sững sờ tại chỗ.
"Nguyễn Sơ Sơ, em trai mày đẹp trai quá thể."
Tôi: Che mặt, ngại ghê!!!
10.
Phương Nhiên nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười gian xảo. Giang Diệu uống liền năm ly, mặt không đổi sắc. Chắc hẳn bình thường cậu ta cũng thường xuyên tham gia bữa tiệc rượu, tôi cũng không ngăn cản.
Nhân lúc Giang Diệu đi vệ sinh, Phương Niên huých tay tôi:
"Được đấy, Nguyễn Sơ Sơ, khá đỉnh đấy, đây thật sự là cậu chủ nhà họ Giang?"
"Kiểu em trai thật sự rất tuyệt."
"Trẻ... khỏe..."
Tôi lập tức bịt miệng nó lại.
"Trẻ con, gia giáo nghiêm chỉnh."
Phương Nhiên ra vẻ thần bí: "Sói đội lốt cừu non thôi."
"Nguyễn Sơ Sơ, dựa theo kinh nghiệm của tao, nó thích mày rồi đấy."
"Nó cao bao nhiêu?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi so sánh chiều cao đại khái của mình với Giang Diệu.
"186?"
Giang Diệu ngồi xuống, nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Chị ơi, em cao 186,5."
Quả nhiên, đây chính là sự cứng đầu của đàn ông đối với chiều cao.
Sau đó, Phương Nhiên dựa vào việc mình lang bạt quán bar nhiều năm dạy Giang Diệu chơi game. Giang Diệu liên tục uống, nhưng cũng rất vui vẻ.
Đứa nhóc ngốc này, thật thà quá, chưa từng thấy người ta “nuôi cá” à!??
Phương Nhiên nháy mắt với tôi, rồi đi vào nhà vệ sinh. Giang Diệu đột nhiên ngã lên vai tôi, cả người như bị rút hết sức lực, giọng nói có phần khàn đặc: "Chị ơi, em không được nữa rồi."
"???"
Đàn ông không thể nói mình không được!
"Giang Diệu, em muốn ói à?"
"Chị đi lấy cho em cốc nước nhé."
Đôi mắt phượng của cậu ta lóe lên tia sáng mờ ám, bờ môi mỏng chậm rãi thốt ra mấy chữ: "Chị ơi, em muốn hôn chị."
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, lạnh lẽo trên môi.
Chết tiệt, tên hồ ly tinh!!!
Phương Nhiên ở bên cạnh hò reo, tôi đẩy Giang Diệu ra. Cậu ta tóm lấy tôi cắn một cái, mới chịu buông tha.
Giang Diệu hình như say rồi, bắt đầu nói nhảm: "Quả nhiên có tác dụng."
Cái gì có tác dụng?