Bạn trai tôi là AI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-31 20:48:48
Lượt xem: 201
Trước khi mở cửa, tôi liếc nhìn màn hình chuông cửa, Bùi Tụng đang đứng trước cửa, tay xách một túi giấy, dáng người cao ráo, thẳng tắp.
Cửa nhà đối diện đóng chặt, chắc anh ta vừa đi đâu đó về.
Đặt tay lên nắm cửa, tôi bỗng sực nhớ ra điều gì, vội vàng mở điện thoại, tắt hết toàn bộ quyền truy cập của Dịch Tự.
Tôi không muốn Dịch Tự nghe thấy những lời nói tàn nhẫn ấy, phòng trường hợp anh ta lại buông lời cay nghiệt.
Dù anh chỉ là một đoạn mã lập trình, nhưng tôi cũng không muốn anh phải xử lý những thông tin như vậy.
Ánh mắt của Bùi Tụng dừng lại trên mặt tôi một lúc, sau đó mới giơ tay lên.
Tôi vô thức sờ lên mắt, thể trạng tôi rất dễ bị sưng húp, sau khi khóc xong chắc chắn mắt sẽ đỏ và sưng vù lên.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi không kịp suy nghĩ đến cảm xúc của cô, nói năng lung tung, mong cô đừng để bụng.”
Là một túi bánh ngọt, của tiệm bánh ở đầu ngõ.
Trước đây Dịch Tự cũng thường mua, nói là để dành ăn sáng hôm sau.
Nhưng chưa bao giờ một chiếc bánh nhỏ bé nào có thể “sống sót” qua đêm.
Tôi xua tay: “Không sao đâu, anh khách sáo rồi.”
Anh ta vẫn kiên trì đưa túi bánh về phía tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lấy, mỉm cười cảm ơn.
“Hay là… chúng ta kết bạn với nhau nhé? Nếu trong quá trình sử dụng phần mềm có gặp vấn đề gì, cô có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
“À, ừm, được thôi.”
Tôi đặt túi bánh sang một bên, lấy điện thoại ra quét mã QR của anh ta.
Nhân tiện gửi luôn tên của mình để tiện bề liên lạc.
Hai người im lặng hoàn thành các thao tác, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
Tôi thầm nghĩ anh ta sao còn chưa chịu về, nhưng lại chẳng dám lên tiếng đuổi khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-toi-la-ai/chuong-5.html.]
Cuối cùng, Bùi Tụng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nghe có vẻ hơi đường đột, nhưng… tôi có thể hỏi thăm một chút về nguyên nhân qua đời của anh ấy được không?”
… Quả thực rất đường đột.
Tôi siết chặt điện thoại, thầm nghĩ phải nhanh chóng kết thúc chủ đề này.
“Cứu một bé trai bị đuối nước.”
Anh ấy bơi rất giỏi, nhưng có lẽ cậu bé kia vì quá sợ hãi nên liên tục vùng vẫy, kéo anh ấy xuống nước, khiến anh ấy kiệt sức.
“Thật là…” Bùi Tụng thở dài tiếc nuối: “Không đáng chút nào.”
Rất nhiều người cũng nói như vậy.
Đặc biệt là sau khi gia đình của cậu bé kia vì sợ chúng tôi “đòi bồi thường” nên đã nhanh chóng chuyển nhà đi nơi khác, không một lời cảm ơn.
Nhưng tôi biết, nếu có thể làm lại, Dịch Tự vẫn sẽ không chút do dự nhảy xuống nước cứu cậu bé.
Anan
Anh ấy vốn là người như vậy.
Yêu đời, yêu người.
Năm lớp mười, tôi “đụng hàng” áo với “chị đại” trường, chỉ vì một câu nói bâng quơ của người qua đường: “Hình như nhìn Hình Nhiên mặc đẹp hơn thì phải.”
Nàng ta đã cho người chặn đường, lột đồ, chụp ảnh, định bụng làm nhục tôi.
Đúng lúc đó, Dịch Tự xuất hiện.
Nói là “xuất hiện” thì có vẻ hơi sai, bởi vì lúc đó anh đang bị chấn thương bán nguyệt do chơi bóng rổ, phải chống nạng, đi cà nhắc.
Một người không đứng vững, lao vào đánh nhau với ba tên “đầu đường xó chợ”, anh bị đánh đến thê thảm, cuối cùng anh đã liều mạng đuổi được bọn chúng đi, và xóa sạch toàn bộ ảnh trong máy.
Cởi chiếc áo khoác trên người đưa cho tôi, anh áy náy: “Xin lỗi em, nó hơi bẩn một chút, anh nên cởi áo khoác cho em trước khi đánh nhau mới phải.”
Gương mặt đẹp trai của anh chi chít vết thương, chân cũng bị thương nặng hơn, nhìn là biết phải phẫu thuật.
Tôi áy náy: “Em không đáng để anh làm như vậy.”
Dịch Tự sửng sốt, đưa tay lên định xoa đầu tôi, nhưng rồi lại rụt tay về vì sợ m.á.u dính vào người tôi.
Cuối cùng, anh chỉ mỉm cười rạng rỡ: “Nói linh tinh cái gì thế, vô cùng xứng đáng.”