Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ Giàu Có - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-16 14:07:25
Lượt xem: 2,318
Hắc Vô Thường hất lông mèo trên người xuống, tự nhiên ngồi bệt xuống sofa phòng khách: "Lục Dật, ta đến đón cậu về. Ta thật sự không chịu nổi nữa rồi."
Lục Dật lắc đầu: "Đã nói là ba ngày mà."
"Đó là vì ta không nghĩ cuộc sống của cậu lại khổ như vậy. Thật sự, ta không thể nào chịu nổi một giây một phút nào nữa."
Tim tôi thắt lại: "Ông đừng đưa anh ấy đi có được không? Tôi có thể đốt cho ông rất nhiều tiền."
"Ha, cô nghĩ ta thiếu tiền sao?"
"Tôi sẽ đốt cho ông rất nhiều mỹ nữ, hoặc mỹ nam."
Ông ta khinh thường: "Nông cạn."
Lúc này, Hoa Hoa đang nằm trên bậu cửa chậm rãi bước đến, cố gắng nhảy vào lòng Hắc Vô Thường.
Tôi sững sờ: "Hoa Hoa lại để ông chạm vào? Tôi nuôi nó bốn năm rồi mà nó không cho tôi chạm."
Hắc Vô Thường mỉm cười nhìn Hoa Hoa trong lòng mình, không nói gì.
Nhìn bộ lông đen trắng của Hoa Hoa, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng.
"Tôi sẽ gửi cho ông một chú gấu trúc giấy, ông đừng đưa Lục Dật đi có được không?"
"Xem như nể mặt nó." Hắc Vô Thường đứng dậy, phủi lông mèo trên người, "Ba ngày, không được quá một phút."
"Nào, đi thôi." Ông ta búng tay, thân ảnh lập tức biến mất.
Mấy con mèo ông ta mang đến cũng biến mất, chỉ để lại trên sàn một đống lông mèo.
Nhìn những sợi lông mèo bay tán loạn, tôi không kìm được mà mắt đỏ hoe.
"Xin lỗi, không ngờ em lại vô thức gửi cho anh nhiều mèo đến vậy, đã không thể làm bạn với anh rồi mà lại còn trở thành gánh nặng. Ông ấy một ngày đã không chịu nổi vậy thì bốn năm qua anh đã sống thế nào?"
"Không sao đâu cục cưng." Lục Dật nhẹ hôn lên trán tôi trấn an, "Mỗi lần chăm mèo, anh lại nghĩ: con mèo Anh lông ngắn này đại diện cho việc Thanh Thanh rất yêu anh, con mập này đại diện cho việc Thanh Thanh rất nhớ anh.”
"Chúng không phải là gánh nặng, chúng là tình yêu và nỗi nhớ của em. Sống cùng chúng giống như được bao bọc trong tình yêu và nỗi nhớ của em mỗi ngày, hạnh phúc lắm."
"Huhu..." Tôi bật khóc nức nở.
"Được rồi cục cưng, đừng khóc nữa. Nhìn kìa, Hoa Hoa đang nhìn em đấy."
Tôi nhìn sang Hoa Hoa, càng nức nở hơn: "Nó cho Hắc Vô Thường chạm vào mà không cho em chạm, rõ ràng em mới là chủ của nó."
"Có lẽ vì ông ta là Hắc Vô Thường mà." Lục Dật bất đắc dĩ xoa đầu tôi an ủi, "Nhưng chân Hoa Hoa hồi phục tốt thật, anh còn tưởng nó cả đời này không đi lại được nữa."
Tôi quên khóc, thắc mắc: "Sao anh biết chân Hoa Hoa bị thương?"
"Chúng ta cùng nhau cứu nó mà."
"Chúng ta cùng nhau? Cứu nó? Sao em không có chút ấn tượng nào?"
Tôi nhắm mắt lại, đầu hơi đau nhức.
Hoa Hoa là con mèo hoang tôi nhận nuôi.
Một mắt nó bị mù, một chân trước và một chân sau bị tật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-toi-la-le-quy-giau-co/chuong-4.html.]
Nó rất ngoan, mỗi lần ngủ đều cuộn mình ở góc giường.
Hình như chỉ có ở đó, nó mới cảm thấy an toàn.
Suốt bốn năm qua, nó chưa bao giờ để tôi chạm vào.
Nhưng tại sao tôi lại nhận nuôi nó, tại sao tôi không nhớ ra được?
"Đừng nghĩ nữa, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Nụ hôn lạnh giá của Lục Dật lại rơi xuống, "Cục cưng, đến giờ ngủ rồi."
……
5.
Trong căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, cơ thể bị cắt xé của Lục Dật nằm ngổn ngang giữa vũng máu.
Trên người anh chi chít những vết d.a.o đâm.
Tôi vùng vẫy tỉnh dậy từ cơn ác mộng đỏ thẫm, như con cá bị mất nước, hổn hển thở từng hơi.
Ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên làn da trắng mịn không tì vết của Lục Dật.
"Thanh Thanh, em gặp ác mộng à?" Anh hỏi.
Tôi nhẹ nhàng chạm lên cơ thể anh, kiểm tra từng chỗ một để chắc chắn rằng không có vết d.a.o nào.
Lục Dật dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi: "Đừng sợ, tất cả chỉ là mơ thôi."
"Ừm." Tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, "Nhưng tại sao em lại mơ thấy trên người anh đầy vết dao? Chúng ta không phải gặp tai nạn xe sao? Sao lại có vết d.a.o trên người anh..."
"Có lẽ sự xuất hiện của anh khiến em lo lắng." Anh đặt tay lên mắt tôi rồi nhẹ nhàng hôn lên, "Ngoan, đừng nghĩ ngợi nữa.
"Hôm nay đừng đi đâu cả, ở bên anh, được không?"
"Ừm." Tôi trả lời trong vô thức, vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn của anh.
Hình ảnh trong giấc mơ cứ ám ảnh trong tâm trí tôi, như một sợi dây thắt chặt lấy tim, khiến tôi đau nhói từng cơn.
6.
Ngày thứ hai sau khi Lục Dật trở lại bên tôi.
"Alo, Thanh Thanh, con gấu trúc giấy của cháu đã làm xong rồi, cháu có rảnh đến lấy không?"
"Có, lát nữa cháu qua." Tôi lười biếng dựa vào vai Lục Dật, "Anh có muốn đi xem thú cưng mới của mình không?"
Anh vươn vai một cái: "Được thôi, tiện thể ra ngoài hít thở chút không khí."
Tôi liếc nhìn anh: "Chẳng phải ma quỷ sợ ánh sáng mặt trời sao?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Đó là ma bình thường thôi, anh không giống vậy."
"Hả?"
Anh khẽ vung tay, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc cuồng phong nổi lên, nhưng ngay sau đó lại yên bình như chưa từng có gì xảy ra.