Bảo Châu Đại Tống - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-11 16:10:59
Lượt xem: 1,971
Năm Bình An mười tám tuổi, phụ hoàng đánh vào kinh thành, lên ngôi hoàng đế.
Thánh chỉ đầu tiên mà phụ hoàng ban xuống, chính là sắc phong Bình An làm công chúa.
Phụ hoàng chọn cung điện lớn nhất cho Bình An làm tẩm cung, đặt tên là cung Bình An.
Phụ hoàng nói cả đời này người thua thiệt nhiều nhất, ngoài mẫu hậu ra chính là Bình An.
Tham gia nghĩa quân là vì muốn cho Bình An có cuộc sống tốt đẹp hơn, không ngờ Bình An lại càng vất vả hơn.
Nhưng không sao, từ nay về sau Bình An chính là công chúa tôn quý nhất Đại Tống.
Phụ hoàng nói người muốn dâng những thứ tốt đẹp nhất trên đời này đến trước mặt Bình An.
Đáng tiếc Bình An mới được hưởng cuộc sống an ổn nửa năm.
Tiền triều thối nát, dân chúng lầm than, đánh nhau nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chấm dứt chiến tranh, thì miền Nam lại xảy ra đại lụt, vô số người c h ế t đuối, miền Bắc thì đại hạn, mất mùa.
Phụ hoàng lo lắng đến mức ba ngày không ăn cơm.
Nào ngờ quân Khiết Đan ở biên cương phía Bắc lại thừa cơ gây rối, tập trung đại quân đóng quân dưới thành biên cương phía Bắc.
Quân Khiết Đan cũng không phải là muốn thừa cơ nam hạ, bọn chúng chỉ muốn kiếm chác chút lợi lộc.
Bọn chúng muốn sáu tòa thành ở phía Bắc làm căn cứ địa, đồng thời đưa ra yêu cầu muốn cầu hôn công chúa Đại Tống, để kết thông gia hai nước.
Phụ hoàng chỉ có hai con gái, lúc đó ta mới năm tuổi, ngoài Bình An ra, bọn chúng còn muốn cầu hôn ai nữa?
Sứ giả mang tin tức về Đại Tống, phụ hoàng lập tức rút kiếm c.h.é.m đôi bàn: "Lũ khốn kiếp sắp c h ế t đến nơi còn muốn cưới Bình An của ta, nằm mơ đi!"
Tin tức truyền đến cung Bình An, Bình An không nói gì, nàng ấy ngồi trong cung điện cả buổi chiều, sau đó đứng dậy đi đến điện Thái Cực, quỳ gối trước điện tự mình xin hòa thân.
"Tỷ biết khả hãn của Khiết Đan năm nay bao nhiêu tuổi rồi không!"
Hoàng huynh tức giận quát.
"Ta biết."
"Tỷ biết ở đó cha con nối tiếp nhau, nữ nhân sống không bằng c h ế t sao!"
"Biết."
Hoàng huynh khóc lóc thảm thiết, nhưng Bình An lại thản nhiên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Đại Tống không thể đánh trận nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-chau-dai-tong/chuong-4.html.]
Bình An nhẹ nhàng lên tiếng.
Tân triều mới lập, quốc khố trống rỗng, lại thêm thiên tai.
"Nếu một mình ta có thể đổi lấy bình an cho muôn nhà, vậy là đáng giá rồi."
Hoàng huynh không nói gì nữa, huynh ấy nhìn chằm chằm vào mắt Bình An, khàn giọng hỏi: "Vậy Cố Trí Viễn thì sao?"
Bình An lập tức đỏ hoe mắt.
Cố Trí Viễn là người trong lòng Bình An.
Cố Trí Viễn là con trai của Cố bá bá, huynh ấy và hoàng huynh là người tài giỏi trong số những người trẻ tuổi trong doanh trại, mười bốn tuổi đã theo Cố bá bá ra trận, lập được vô số chiến công lớn nhỏ.
Hoàng huynh cũng rất khâm phục huynh ấy.
Cố Trí Viễn tướng mạo tuấn tú, mày rậm mắt to, vai rộng eo thon, rất xứng đôi với Bình An.
Không biết hai người họ nảy sinh tình cảm từ lúc nào, chỉ biết là một ngày nọ, phụ hoàng nhìn thấy Cố Trí Viễn cưỡi ngựa chở Bình An từ sau núi trở về.
Phụ hoàng nhìn chằm chằm vào bọn họ hồi lâu, mãi cho đến khi Cố Trí Viễn đỡ Bình An xuống ngựa, sau đó ngượng ngùng đi đến trước mặt phụ hoàng gọi một tiếng "thúc thúc".
"Theo ta."
Cố Trí Viễn ngoan ngoãn theo phụ hoàng lên võ đài.
Hôm đó, tất cả binh lính trong doanh trại đều náo động, hoàng huynh chen chúc trong đám người, bế ta lên cao để xem trận đấu này.
Cố Trí Viễn bị đánh, hoàng huynh lo lắng thở dài, Cố Trí Viễn né được trường thương của phụ hoàng, hoàng huynh cũng thở dài.
Lúc đó ta thấy hoàng huynh thật kỳ lạ, rốt cuộc huynh ấy đứng về phía nào? Tại sao Cố Trí Viễn thắng cũng thở dài, thua cũng thở dài?
Cố Trí Viễn tổng cộng đỡ được hơn ba mươi chiêu dưới trường thương của phụ hoàng, đến chiêu cuối cùng bị phụ hoàng hất văng xuống đất, trường thương trực tiếp dí vào cổ huynh ấy, chỉ cần tiến thêm một tấc nữa là mất mạng ngay tại chỗ.
Mọi người có mặt đều thót tim, chỉ có cha của Cố Trí Viễn là Cố bá bá vẫn mỉm cười vuốt râu, vẻ mặt thản nhiên.
"Đã hái được cải trắng nhà người ta rồi, thì cũng phải để cho cha người ta trút giận chứ?"
Phụ hoàng quả nhiên thu thương lại, một tay kéo Cố Trí Viễn từ dưới đất lên, "hừ" một tiếng: "Võ công không tệ."
Cố Trí Viễn cười toe toét: "Cảm ơn thúc thúc!"
Sau đó, Cố Trí Viễn và Bình An đã đường đường chính chính ở bên nhau.
Cố bá bá cười tủm tỉm, luôn miệng gọi "con dâu tương lai", khiến những vị thúc bá khác ghen tị, nhìn thấy con trai mình liền mắng cho một trận, chê bọn họ không có bản lĩnh chiếm được trái tim của Bình An.
Cố Trí Viễn đã hứa với Bình An, đợi chiến sự kết thúc sẽ cưới nàng ấy về nhà, tin tức Khiết Đan muốn hòa thân truyền đến Đại Tống, hai nhà đã tiến hành được một nửa nghi lễ, Bình An sắp sửa trở thành vợ của Cố Trí Viễn.