Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẢO CHÂU - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:24:07
Lượt xem: 361

“Đúng là nuôi nhầm con sói mắt trắng vô ơn mà, nếu như ngươi đã thích Tiểu Đào, vậy để Tiểu Đào ở với ngươi luôn đi.”

 

Nói xong, mẫu thân xoay người rời đi.

 

Ta nhắm mắt lại, nước mắt lại không ngừng chảy vào trong lỗ tai.

 

Ta cũng thích mẫu thân, nhưng mẫu thân không ôm ta.

 

Ta e sợ mình nói câu nào không đúng sẽ chọc nàng ta tức giận.

 

Nhưng Tiểu Đào tỷ tỷ  thì không.

 

Cho dù ta có nói nhiều câu ly kỳ cổ quái hơn nữa, Tiểu Đào tỷ tỷ cũng chỉ biết vuốt búi tóc của ta nói ta thông minh.

 

Ta không cẩn thận té ngã làm rách một tí da, Tiểu Đào tỷ tỷ cũng sẽ đau lòng rơi lệ.

 

Hơn nữa, nàng còn không nói đạo lý, vừa ôm ta dỗ dành, vừa vỗ sàn nhà: “Đánh ngươi này, này thì dám đập vỡ đầu gối Bảo Châu tiểu thư của chúng ta này.”

 

Ta thích sự thiên vị vô lý này.

 

Nhưng Tiểu Đào tỷ tỷ cũng thay đổi rồi.

 

Nàng đã từng là một người dịu dàng, ổn trọng, lần này khi nàng trở về, sau khi nhìn thấy vết thương trên cổ, trên tay, trên đùi ta, nàng lại nhịn không được khóc thành tiếng.

 

Lúc ấy các tỷ tỷ hầu hạ trong viện đều đi lĩnh quả mừng của mẫu thân ban xuống, nhưng những lời nói oán hận của Tiểu Đào tỷ tỷ lại vô cùng rõ ràng.

 

“Nếu bị bệnh thần kinh thì cứ tự hại chính mình đi, tại sao phải hại Bảo Châu của ta làm gì cơ chứ?” 

 

“Bảo Châu nhà ta chỉ mới sáu tuổi thôi, ta, ta, Bảo Châu nhà ta chỉ mới sáu tuổi thôi mà!”

 

“Cho dù Bảo châu của ta có sinh ra trong gia đình nghèo khổ, cũng sẽ không phải bị đau thương đến vậy.”

 

“…”

 

Tiếng khóc nức nở hòa lẫn với tiếng Tiểu Đào tỷ tỷ lau nước mũi đã đánh thức tôi.

 

Thấy ta mở mắt nhìn nàng.

 

Tiểu Đào tỷ tỷ lại vội vàng lau khô nước mắt, cẩn thận tiến đến trước mặt ta: “Tiểu thư, người có còn đau không?”

 

Ta gật đầu, miệng nhếch lên: “Đau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-chau/chuong-03.html.]

 

“Đau lắm.”

 

Tiểu Đào tỷ tỷ cẩn thận từng li từng tí ôm ta vào trong lòng, liên tục vuốt tóc của ta hết lần này đến lần khác.

 

“Tiểu thư, lần sau nếu còn gặp chuyện nữa thì người hãy chịu thua và nhận sai trước, như vậy người sẽ không chịu thiệt thòi như thế này nữa.”

 

04

 

Nhưng Tiểu Đào tỷ tỷ gạt ta.

 

Vết thương trên người ta còn chưa khép lại, mẫu thân lại cãi nhau với phụ thân một lần nữa.

 

Nàng ta gói ghém đồ đạc rồi kéo ta đi.

 

“Ta nhất định phải cho Trầm Hoành Thuấn biết mình sai ở chỗ nào.”

 

“Lúc trước khi hắn cầu thân ta, hắn đã thề rằng Hầu phủ sẽ không bao giờ có thiếp, không thể có dù chỉ là một con ngựa cái, thế mà bây giờ thứ bẩn thỉu xấu xí nào cũng muốn đến quý phủ này.”

 

“Ta là quái vật sống vì tình, c.h.ế.t vì tình, không có tình yêu, vậy thì ta thà c.h.ế.t còn hơn.”

 

Tiểu Đào tỷ tỷ cẩn thận quỳ gối trước mặt bà.

 

“Quận chúa, vết thương trên người Bảo Châu tiểu thư còn chưa lành, hiện giờ nên để tiểu thư nghỉ ngơi, hồi phụ sức khỏe lại.”

 

Mẫu thân tát một cái lên mặt của Tiểu Đào tỷ tỷ: “Ngươi, cái con tiện tỳ này, ta làm việc gì còn đến lượt ngươi chỉ dạy cho ta à?”

 

“Ta là mẫu thân của nàng, ta có thể nhẫn tâm để nàng một mình ở trong phủ sao?”

 

Trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Đào tỷ tỷ xuất hiện một dấu bàn tay rất rõ ràng, ta nghĩ nhất định nàng rất đau.

 

Nhưng ta không dám quan tâm Tiểu Đào tỷ tỷ ở trước mặt mẫu thân, nếu không nàng ta sẽ trừng phạt Tiểu Đào tỷ tỷ nặng hơn nữa.

 

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Đào tỷ tỷ bị mang đi.

 

Đáy mắt mẫu thân rưng rưng, nàng ta cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của ta.

 

“Bảo Châu, có phải mẫu thân thất bại lắm đúng không?”

 

Nàng ta có thất bại không?

 

Loading...