BẢO CHÂU - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:26:03
Lượt xem: 449
“Bảo Châu nhà chúng ta rất yếu, ta nuông chiều nàng suốt bấy lâu mới giúp cho nàng có tí thịt mỡ, các ngươi thì hay lắm rồi, xem nàng làm nam oa để dạy võ cho nàng!”
Mấy ca ca khác không rên một tiếng mà lập tức nhận phạt, nhưng Bát ca lại không đồng ý.
“Mẫu thân nghĩ rằng nếu người nuôi nàng thành cừu nhỏ thì chính là tốt cho nàng sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay sau khi ở võ trường luyện võ vất vả suốt một ngày, chắc chắn buổi tối hôm nay Bảo Châu sẽ ngủ đến hừng đông.”
Mẫu thân vốn đang lải nhải trong nháy mắt bị chặn lại trong cổ họng, nàng nhíu mày nhìn về phía đại ca: “Thật vậy à?”
Đại ca ca nghiêm mặt gật đầu: “Nếu quá mệt thì buổi tối sẽ không có sức để suy nghĩ nhiều.”
Lúc ta biết chuyện này, mấy vị ca ca đã được mẫu thân thả đi, nàng cẩn thận bảo ma ma chuẩn bị cho ta nhiều điểm tâm hơn một chút, buổi tối nàng ngồi ở trước giường ta cầu nguyện một lúc lâu.
“Đại từ đại bi Quan Âm Bồ Tát, Tam Thanh chân nhân, các lộ thần tiên, phù hộ cho Bảo Châu nhà ta có thể ngủ một giấc đến bình minh.”
Ta nghiêng đầu cười nàng: “Mẫu thân, ngài bái nhiều Lộ thần tiên trong một lần như vậy, coi chừng thần tiên chê ngài không thành tâm đó!”
Mẫu thân lập tức bảo: “Tiểu hài tử không biết câu mình nói có ý nghĩa là gì, xin chớ trách, hãy để gió lớn thổi câu đó đi.”
Nhưng không biết là do thao luyện quá mệt mỏi, hay là do mẫu thân thành tâm cầu xin thần linh, từ đó về sau, quả thật ta đã có thể ngủ một giấc đến hừng đông.
Mà khi ta tiếp tục đi đến võ trường luyện võ, mẫu thân là người đầu tiên ủng hộ, yêu cầu duy nhất chính là không thể để ta bị đen vì phơi nắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-chau/chuong-07.html.]
Khi ta lớn hơn một chút, các ca ca sẽ dẫn ta đi cưỡi ngựa, đi săn.
Dân chúng Tây Bắc dũng mãnh, tiểu cô nương cũng có thể đi ra ngoài trên đường cái, ta và các ca ca đi ra ngoài lâu, dần dần ta cũng có tính tình đường hoàng.
Sống ở Tây Bắc mười hai năm, mãi cho đến khi hôn sự giữa ta và tiểu công gia Cố Cận Trạch sắp tới, mẫu thân mới tự mình mang ta trở về kinh.
Tối hôm trước khi rời khỏi nhà, phụ thân luôn im lặng, ít nói đã đến sân viện của ta.
“Bảo Châu, mấy năm nay, Trấn Bắc Hầu phủ luôn tìm kiếm đích tiểu thư bị thất lạc, quận chúa ưu tư thành bệnh, thậm chí còn nhận nuôi một dưỡng nữ ở bên cạnh mình.”
Ta mím môi cứng miệng bảo: “Đích tiểu thư của Trấn Bắc Hầu phủ bạc mệnh, nàng đã c.h.ế.t vào đêm đó năm nàng sáu tuổi.”
Phụ thân há miệng hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Con hãy nhớ kỹ, phía sau con còn có phụ thân, có tám ca ca.”
“Khi con đến kinh thành, cho dù có gặp phải chuyện gì thì con cũng đừng lo. Ta vẫn còn xách được đao, các ca ca của con cũng không phải ăn chay!”
“Bất kỳ ai cũng không thể khiến cho Bảo Châu nhà chúng ta bị tủi thân!”
Ta ôm lấy hắn, mặc cho nước mắt làm ướt quần áo hắn, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt: “Đa tạ phụ thân, năm đó sau khi điều tra ra được tất cả mọi chuyện, ngài còn bằng lòng giúp ta che giấu thân phận, che chở cho ta, cho ta một gia đình.”
“Biết ta lo lắng cho Tiểu Đào tỷ tỷ, ngài còn âm thầm chuộc Tiểu Đào tỷ tỷ ra rồi mang nàng tới Tây Bắc. Tìm vị hôn phu cho nàng, còn cho nàng một số tiền lớn làm đồ cưới, làm chỗ dựa cho nàng!”
“Biết ta lo lắng cho Tiểu Đào tỷ tỷ, ngài còn âm thầm chuộc Tiểu Đào tỷ tỷ ra rồi mang nàng tới Tây Bắc. Tìm vị hôn phu cho nàng, còn cho nàng một số tiền lớn làm đồ cưới, làm chỗ dựa cho nàng!”