BẢO CHÂU - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:27:06
Lượt xem: 478
Phủ Quốc Công chỉ có một nhi tử là Cố Cận Trạch, ý đồ của hai người này lộ ra rõ đến mức không cần nói cũng biết.
Chỉ có mẫu thân là đang nhìn ta với vẻ mặt tiếc thương và phẫn nộ.
Ta chỉ vỗ nhẹ lên tay nàng, chúng ta không cần phải cãi nhau trong trường hợp như thế này.
Ai ngờ chúng ta đang chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa, Thẩm Trân Châu lại không muốn buông tha cho ta.
“Ngươi chính là Phó Bảo Châu đã sống ở Tây Bắc từ nhỏ đấy à?”
“Đúng là đồ nhà quê, mặc quần áo rồi mà còn quấn khăn lụa, chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến Trạch ca ca à?”
Ta cười nhạo: “Quý nữ kinh thành các ngươi thật tôn quý, há mồm nam nhân, ngậm miệng đi tiểu.”
Thẩm Trân Châu tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai: “Ngươi…”
“Ta cái gì? Người Tây Bắc chúng ta chưa từng cãi nhau với ai, chỉ biết tức giận và sợ hãi thôi.”
Mắt thấy sắc mặt quận chúa lạnh lùng, phu nhân chung quanh đều an tĩnh trở lại, Quốc công phu nhân vội vàng gọi Thẩm Trân Châu đến trước mặt hòa giải: “Cô nương kinh thành chúng ta là người ngoan ngoãn, hiền thục, chỉ có những người không có quy củ mới có thể dạy dỗ ra một cô nương nhanh mồm nhanh miệng như thế.”
Nàng ta vừa dứt lời, mẫu thân lập tức ném chén trà, bảo: “Quốc công phu nhân nói thế là có ý gì?”
Quốc công phu nhân cũng không ngờ rằng mẫu thân ta sẽ ném chén trà ở trước mặt mọi người, vẻ mặt nàng ta xấu hổ, ngập ngừng một lúc lâu, nhưng vẫn không nói ra một câu nào.
Quận chúa liếc ta và mẫu thân ta: “Tướng quân phu nhân sống lâu ở Tây Bắc, có thể không hiểu được quy củ trong kinh thành của chúng ta.”
Mẫu thân giống như hổ cái bảo vệ con: “Liên quan gì đến ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-chau/chuong-09.html.]
Quận chúa bị nghẹn họng, trong nháy mắt, nàng ta há miệng nhưng không nói ra được câu nào.
Thẩm Trân Châu ngồi ở bên cạnh Quốc Công phu nhân, trên mặt lộ vẻ châm chọc: “Tướng quân phủ các ngươi có uy phong thật đấy, dám bất kính đối với mẫu thân ta, không nể mặt Quốc Công phủ, chẳng lẽ các ngươi mang binh đánh giặc mấy ngày thì cảm thấy toàn bộ thiên hạ này đều là công lao đánh trận của các ngươi mà ra à?”
Kỳ tâm khả tru!
Lòng dạ của Thẩm Trân Châu quá ác độc!
Ta cười nhạo: “Thái tổ có nói rằng nữ tử không thể vọng nghị triều chính, sao vậy, Trấn Bắc Hầu phủ không có quy củ này à?”
Thẩm Trân Châu bị hai câu của ta chặn họng ngược lại, quận chúa nhìn ta, vẻ mặt càng không tốt.
“Tốt lắm, tốt lắm, chả trách người ta nói các dân phong Tây Bắc các ngươi dũng mãnh, hóa ra là như thế. Ngày mai ta sẽ lập tức đi vào trong cung hỏi Thái hậu nương nương xem tại sao đối tượng thành hôn của tiểu công gia lại không có quy củ đến vậy, các ngươi thấy có được hay không?”
Rẽ mười vạn tám ngàn khúc cua, cuối cùng cũng rẽ tới hôn sự.
Mẫu thân ta lập tức hiểu ngay.
“Thư Lan, sao mới trở về kinh thành có sáu năm mà ngươi lại biến thành dáng vẻ như bây giờ vậy?”
“Hôn sự của tiểu nhi tử phải để ý tới mong muốn của hai bên, hiện giờ nhà ngươi muốn hối hôn, phủ tướng quân ta cũng không phải là người mặt dày mày dạn.”
“Đây là canh thiếp và tín vật đính hôn hôm đó, hôm nay nhà chúng ta sẽ trả lại cho nhà ngươi. Mời các ngươi trả lại canh thiếp và tín vật của Bảo Châu, từ nay về sau hai nhà chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Khóe miệng ta không nhịn được co giật một chút.
Hôm qua ta nói phòng ngừa lỡ như, không ngờ mẫu thân còn lấy cả tín vật lẫn canh tiếp đến đây.