BẢO MẪU EQ CAO - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:58:43
Lượt xem: 1,387
Mẹ chồng chị Văn chỉ tay vào tôi, vẻ mặt khó chịu: “Hạo à, vợ con thuê con nhỏ này làm bảo mẫu với giá ba vạn tệ đấy! Thật là hoang phí!”
Chưa kịp để tôi phát huy tài năng, Trương Hạo đã không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đó là tiền tiết kiệm của Văn Lệ, cô ấy muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
Mẹ chồng chị Văn tức giận đứng dậy, chống nạnh nói: “Gì mà tiền tiết kiệm của nó, bây giờ nó tiêu thêm một đồng thì sau này cháu trai tao sẽ phải thiếu một đồng!”
“Lúc trước tao bảo mày cưới Thuý Hoa ở nhà bên mà mày không nghe, giờ thì tốt rồi, cưới về một cô công chúa.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, dì chắc hẳn là mệnh nha hoàn, nên nhìn ai cũng thấy như công chúa.”
Mẹ chồng chị Văn thở hổn hển, giơ tay định tát tôi qua bàn ăn.
Tôi né được, tay bà ta đập vào ghế, bà ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Thấy vậy, chị Văn bắt đầu bênh vực tôi: “Mẹ, con và Tiểu Hân đã ký hợp đồng lao động, nếu mẹ tát em ấy thì phải bồi thường cho người ta một khoản tiền lớn đấy!”
Nghe vậy, mẹ chồng chị Văn có phần kiềm chế lại.
Ăn cơm xong, Trương Hạo cầm điện thoại đi lên lầu.
Lúc đi còn nhìn màn hình điện thoại cười toe toét.
Tôi suy tư nhìn theo bóng lưng của Trương Hạo.
Chị Văn dường như đoán được suy nghĩ của tôi, thở dài nói: “Thực ra, Trương Hạo cũng không phải là người quá dựa vào mẹ, nếu không thì chị đã ly hôn với anh ấy từ lâu rồi.”
Tôi suy nghĩ một lúc, khéo léo nhắc nhở chị Văn: “Anh ta thường xuyên ngoảnh mặt làm ngơ, để chị cùng mẹ chồng chăm sóc con như vậy à?”
Chị Văn sững sờ, ánh mắt có chút mơ hồ: “Chứ không thì sao? Đàn ông vụng về, làm sao chị yên tâm để anh ấy trông con được?”
Đàn ông được nuông chiều quá mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-mau-eq-cao/chuong-02.html.]
Tôi cười khẩy một tiếng: “Làm gì có ai sinh ra đã biết chăm con và làm việc nhà, đàn ông sức khỏe tốt, năng lượng dồi dào, chắc chắn là một tay chăm con cừ khôi.”
Chị ấy có chút do dự: “Nhưng mà lúc nào anh ấy cũng nói mình làm việc cả ngày mệt quá, hoặc là nói mình vụng về sơ ý.”
Tôi rút chứng chỉ tư vấn tâm lý của mình ra: “Chị yên tâm, ngoài việc nói móc người ta, em còn biết một chút về thao túng tâm lý nữa!”
“Cho em chút thời gian, em nhất định sẽ dạy dỗ chồng chị trở thành một người bố tốt.”
3.
Ngày hôm sau, khi Trương Hạo tan làm về nhà, tôi và chị Văn liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu màn biểu diễn của chúng tôi.
Tôi hướng dẫn chị Văn vài lần cách bế bé đúng cách, nhưng chỉ cần chị ấy vừa bế lên, tôi liền nghiêm mặt nói tư thế không đúng.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Trương Hạo đặt điện thoại xuống, đi tới, bế cô con gái ngọt ngào của chị Văn lên, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Chẳng phải bế con thôi sao! Anh chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi đã biết rồi.”
Chị Văn ngầm cười, khóe miệng cứ muốn cong lên.
Tôi chớp mắt, ra hiệu cho chị ấy tiếp tục diễn.
Chị Văn lập tức dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Trương Hạo, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ: “Ông xã, anh thật thông minh!”
Tôi cố tình nói ngược lại: “Chị Văn, sau khi sinh con xong chị ngớ ngẩn thật rồi, xem ra việc cho bé bú, tắm rửa cho bé cũng không thể trông cậy vào chị được.”
Trương Hạo nhìn cô con gái xinh xắn bụ bẫm trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Thế là anh ta nghe chính mình nói: “Có gì đâu mà khó chứ, em dạy anh là được rồi, để chị em nằm nghỉ ngơi cho khỏe.”
Sau một thời gian huấn luyện, Trương Hạo không còn là ông bố chỉ biết ngồi không, chơi đùa với con một chút rồi lại mặc kệ nữa.