Báo Thù - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:02:25
Lượt xem: 88
Chương 9:
Lần đầu tiên tôi ước, giá như bố có thể vô tâm một chút thì tốt rồi.
Tôi lấy bảng điểm thi thử ra, đưa cho ông ấy: “Bố, bố xem con có thông minh không?”
“Lại đứng nhất khối, Tiểu Uyên của bố đúng là người thông minh nhất trên đời!” Ông ấy luôn rất tự hào về tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy:
“Vậy thì cô con gái thông minh của bố đã biết chuyện trong sữa có chất phụ gia rồi đấy, bố có muốn thảo luận với con một chút không?”
Sắc mặt bố lập tức tái nhợt.
“Con, làm sao con biết?”
Đương nhiên tôi không thể nói là do tôi sống lại, điều này quá kinh khủng.
Tôi nói lảng sang chuyện khác:
“Con đoán, thành phần của sữa bò vốn dĩ là càng đơn giản càng tốt, nếu có vấn đề, chắc chắn là đã thêm thứ không nên thêm vào.
“Bố, bố chưa bao giờ căng thẳng như vậy, có phải chuyện này rất nghiêm trọng không?”
Ông ấy thở dài, do dự rất lâu.
Cuối cùng vẫn kéo một chiếc ghế từ bên cạnh sang ngồi xuống.
“Tiểu Uyên, trong lòng bố rất rối bời, không ngờ công ty mà bố tận mắt nhìn thấy quá trình phát triển của nó lại có thể xảy ra chuyện như thế này.”
Bố làm tài xế cho ông chủ Bạch, làm việc ở Bạch thị gần 10 năm.
Tuy rằng chỉ là một tài xế, nhưng từ tận đáy lòng ông ấy vẫn luôn tự hào về công ty.
Một công ty nhỏ ở địa phương, cũng từng trải qua giai đoạn khó khăn không thu mua được sữa, hai năm trước mới dần dần quảng bá được danh tiếng trên toàn quốc.
Dưới sự thúc đẩy của chính phủ, Bạch thị đã tranh thủ niêm yết trên sàn chứng khoán, trở thành công ty niêm yết duy nhất ở địa phương nhỏ bé của chúng tôi.
Có thể nói, bố đã đồng hành cùng công ty này, nhìn nó từng bước trưởng thành, đây cũng là lý do tôi không dễ dàng khuyên ông ấy nghỉ việc.
Bố nói, ông ấy vô tình phát hiện ra, loại sữa tươi nguyên chất chủ lực của công ty, bên trong có chất phụ gia bất hợp pháp, tuy rằng hàm lượng protein kiểm tra ra rất cao, nhưng thực tế lại có hại cho cơ thể con người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-thu/chuong-9.html.]
“Bố, bố định làm gì bây giờ?”
“Chắc chắn phải nói cho ông chủ Bạch biết, cả ngày ông ấy chỉ lo những việc lớn như huy động vốn, mở rộng quy mô, nhân viên bên dưới làm như vậy, đợi đến khi ông ấy phát hiện ra thì đã muộn rồi.”
Quả nhiên, phản ứng đầu tiên của bố là cho rằng ông chủ Bạch vô tội.
“Bố định nói với ông chủ Bạch như thế nào?”
“Đương nhiên là phải có bằng chứng đưa cho ông ấy, nếu không chỉ nói miệng suông, có khi ông chủ Bạch sẽ tưởng bố đang vu khống cho đồng nghiệp ở bộ phận sản xuất.”
Xem ra, ở kiếp trước, bố đã cho ông chủ Bạch xem bằng chứng, sợ ông ta bị che mắt.
Đương nhiên ông chủ Bạch sẽ không cảm kích vì lời nhắc nhở thiện ý của bố, ông ta sẽ chỉ e ngại mình sẽ bị nắm thóp.
“Bố, tất cả những gì bố nói đều dựa trên tiền đề là ông chủ Bạch không biết, nếu như ——” Tôi tiến lại gần, nói từng chữ một:
“—— Nếu như ông ta biết thì sao? Thậm chí, chính ông ta là người sắp xếp thì sao?”
Bố đơ ra như khúc gỗ. Ông lắc đầu theo bản năng, lắp bắp nói:
“Không thể nào, lão Bạch không phải người như vậy... Chúng ta làm việc cùng nhau mười mấy năm rồi, ông ấy luôn là người tốt...”
Tôi thở dài, lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm.
“Bạch Niệm Niệm! Con uống hộp sữa này sao?” Giọng dì Lâm the thé vì căng thẳng.
“Không phải đâu, chẳng phải mẹ không cho con uống sữa nhà mình sao?” Giọng Bạch Niệm Niệm nghe có vẻ mơ hồ.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, con phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được uống sữa nhà mình, nhất là sữa tươi nguyên chất.” Dì Lâm lại dặn dò.
Lúc giúp Bạch Niệm Niệm thu dọn cặp sách, tôi cố ý đặt cái vỏ hộp sữa tươi nguyên chất của Bạch thị lên phía trên cùng cặp sách.
Rất dễ thấy.
Phản ứng của dì Lâm đã nói lên tất cả.
Bố trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Một lúc lâu sau, khóe miệng ông ấy giật giật, nở một nụ cười chua chát.