Bắt Cóc Trúc Mã - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-14 16:55:42
Lượt xem: 63
Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nên Giang An Kỳ không hề xa lạ với cấu trúc nhà tôi, trước kia cũng từng đến đây ở qua đêm rồi.
Bởi vậy mà giờ cậu ấy chạy như bay đi, hẳn là xấu hổ nên chạy trốn đây mà.
"Cái lỗ tai cậu vô dụng rồi đó, đem đi quyên góp cho người ta luôn đi!" - Tôi bổ sung thêm một câu, Giang Dư An nhanh chóng đóng cửa phòng tôi lại, chạy xuống lầu.
Tôi không thèm quản tên trúc mã ngốc nghếch kia của mình nữa, nằm dài trên giường nghĩ xem giờ nên kiếm tiền bằng cách nào.
Thế nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, đến lúc tôi chuẩn bị ngủ gật đến nơi, tôi vẫn không biết mình phải làm sao.
Không biết suy nghĩ được bao lâu, tôi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi đột nhiên phát hiện Giang Dư An đang nằm cạnh mình.
Chúng tôi ghé sát vào nhau, ở khoảng cách này, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng mướt của cậu ấy, còn cả lông mi vừa dài vừa cong như hai cái quạt.
Cậu ấy hình như cũng vừa mới tỉnh ngủ, còn uể oải, thấy mặt tôi trước mặt, cậu ấy cũng sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác.
Cậu ấy giơ tay ra, định đụng vào tôi, tôi vội lên tiếng cắt ngang hành động đó: "Cậu muốn làm gì tôi?"
Giang Dư An lập tức hồi phục tinh thần, nhìn trái nhìn phải: "Từ Từ, cậu đang làm gì ở đây thế?"
Nghe được giọng điệu khiếp sợ của cậu ấy, tôi mới bắt đầu nhìn quanh, lúc này tôi mới phát hiện, đây hình như không phải phòng của tôi, mà là phòng cho khách ở tầng dưới.
Lời mẹ nói từ lâu đột nhiên hiện ra trong đầu tôi, mỗi khi tôi có tâm sự gì trong lòng, tôi sẽ bị mộng du.
Nghĩ đến đây, tôi xấu hổ che mặt.
"Cậu ngủ ngon không?" - Giang Dư An hỏi tôi, lời này là chê tôi chưa đủ xấu hổ đúng không?
"Giang Dư An, tôi bị mộng du đó, lỡ đi nhầm vào phòng cậu thì thôi đi, sao cậu không cản tôi lại?" - Tôi vì xấu hổ quá mức mà bắt đầu tức giận.
Giang Dư An khó xử nói: "Tại cậu ôm lấy tôi mà, còn không chịu buông tay luôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bat-coc-truc-ma/chuong-4.html.]
Tôi: "..."
Dữ vậy sao???
Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi, Giang Dư An thân là một thằng con trai cao lớn, không lẽ còn không đủ sức để đẩy tôi ra à? Ngay lúc tôi chuẩn bị nổi giận, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
"Để tôi mở cửa cho." - Tôi nhanh nhảu nói, không có cô giúp việc, tôi chỉ có thể tự mình ra xem, nhưng chuyện này cũng hay, nhờ đó mà tôi mới thoát khỏi được tình cảnh xấu hổ này.
Chẳng qua tôi có chút tò mò, không biết ai gõ cửa đây, ba mẹ tôi không ở nhà, dù tôi có mấy đứa bạn, nhưng nhà tôi giờ phá sản rồi, bọn họ hẳn là phải cao chạy xa bay, sợ tôi vay tiền chứ?
Tôi ngờ hoặc đi ra mở cửa.
"Chà-o..."
Tiếng chào kẹt cứng lại trong cổ họng tôi.
Đây không phải mẹ của Giang Dư An sao.
Hôm qua tôi vừa mới bắt cóc con trai của dì, muốn dì đem tiền qua đây chuộc con, giờ bà ấy qua đây không phải là vì chuyện đó đấy chứ.
Tôi đã xấu hổ lại càng thêm oằn xà là quằn, trời đất chứng giám, đầu óc tôi hôm qua không tỉnh táo lắm nên mới làm ra loại chuyện đó.
Tôi còn chưa kịp giải thích, mẹ Giang Dư An đã nói: "Ta tới đón thằng con trai ngốc của ta về."
Tôi càng thêm choáng váng, thật sự là vì chuyện đó sao? Giờ sao đây, tôi cũng không phải là dân bắt cóc tống tiền chuyên nghiệp.
"Dì Lê, hôm qua là con nói giỡn thôi." - Tôi ngại ngùng cười cười, cố gắng giải thích rõ lý do. Mẹ của Giang Dư An họ Lê, từ nhỏ đến giờ tôi gặp dì ấy rất nhiều lần rồi.
Dì mặc trên người một bộ sườn xám, dịu dàng cười: "Không có gì đâu, dì đem qua cho con tiền mừng tuổi từ nhỏ tới lớn của nó này, còn cả tiền cưới vợ nữa."
Tôi biết điều kiện gia đình của Giang Dư An từ nhỏ đã rất tốt, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới tiền mừng tuổi cậu ấy tích góp lại đến mãi tận bây giờ.
Có phải là hơi có chút khoa trương rồi không?