Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bảy năm đính ước - 10

Cập nhật lúc: 2024-07-03 10:53:27
Lượt xem: 1,756

Tiếp theo, là tiếng Bạch Xảo Xảo tiếng khóc: “Chị, chị cứu em với!”

 

Tôi nhăn mặt: “Tôi sẽ không cứu cô đâu, đồ dối trá.”

 

Nói xong cúp điện thoại.

 

Phó Kinh dùng ánh mắt hỏi tôi: “Làm sao vậy?”

 

Tôi cho hắn tôi xem lịch sử cuộc gọi điện thoại, còn chưa nói được mấy câu, Bạch Xảo Xảo lại gọi vào.

 

“Chị có phiền hay không...”

 

Lần này giọng của Bạch Xảo Xảo mang theo sợ hãi: “Ai có thể tới cứu tôi ...”

 

Trong tiếng khóc xen lẫn tiếng roi vọt và tiếng kêu thảm thiết.

 

Tôi và Phó Kinh liếc nhau, ý thức được tình huống có gì đó không đúng.

 

Phó Kinh chấm dứt cuộc họp video, cầm lấy áo khoác từ bên cạnh khoác lên người tôi, nắm lấy tay tôi đi ra ngoài.

 

“Anh biết cô ta ở đâu à?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

“Không biết”, Phó Kinh điều chỉnh mũ chống gió của tôi một chút: “Anh báo cảnh sát.”

 

Khi cảnh sát tìm thấy Bạch Xảo Xảo, cô ta đang nằm trong một căn hộ sang trọng, trên người chằng chịt vết thương.

 

Nhìn thấy tôi, cô ta nhào tới, khóc huhu.

 

Mái tóc đen vốn mềm mại biến thành một đống rơm: “Cám ơn, cám ơn chị.”

 

Bác sĩ đã kiểm tra cẩn thận cho Bạch Xảo Xảo, ngoại trừ vết thương ngoài da, một số bộ phận còn có dấu vết bị xâm phạm, chẳng qua bởi vì cô ta liều c..hết chống cự, không để cho đối phương thực hiện được.

 

Bạch Xảo Xảo nằm trên giường bệnh, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại run rẩy, ngủ cũng không yên.

 

Phó Kinh đã biết được nguyên nhân vụ việc từ cảnh sát.

 

Sau khi tôi và Bạch Xảo Xảo cãi nhau, cô ta đã tìm Phó Kinh vài lần, phát hiện ra rằng bản thân đã ngộ nhận ngần ấy năm, muốn tìm một lối thoát khác.

 

Nhưng nửa đầu cuộc đời, cô ta sống yên ổn dưới sự che chở của Phó Kinh, chút khôn vặt này ở trong vòng luẩn quẩn ăn thịt người, hiển nhiên không đủ dùng.

 

Cách đây không lâu, bị ông chủ một công ty giải trí lừa ký một bản hợp đồng, hợp đồng nói rằng sẽn đưa Bạch Xảo Xảo ra nước ngoài phát triển, vừa xuống máy bay, đã bị tạm giữ hộ chiếu và điện thoại.

 

Mọi chuyện sau đó là một cuộc khủng hoảng dư luận do đối phương nhằm vào Phó Kinh gây ra.

 

Nhìn thấy tình cảm hai chúng tôi ổn định, kế hoạch cũng không thành công, đối phương giận chó đánh mèo với Bạch Xảo Xảo.

 

Nếu cô ta không đủ thông minh để lấy trộm điện thoại và gọi cảnh sát thì có lẽ bây giờ cô ta đã bị hại rồi.

 

Một buổi chiều nắng đẹp, tôi vừa định đẩy cửa phòng bệnh ra, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tranh cãi kịch liệt.

 

Chính xác mà nói, Bạch Xảo Xảo đơn phương lên án: “Tôi không đi, tôi muốn làm diễn viên.”

 

Người đàn ông cười khẩy: “Đầu óc em hỏng rồi hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-nam-dinh-uoc/10.html.]

 

“Anh mới đầu óc hỏng rồi!”

 

Anh ta nghẹn lời, giọng nói cứng nhắc: “Theo anh đi du học, bao nhiêu tiền tùy em.”

 

“Tôi không thích anh.”

 

Người đàn ông im lặng một lát, đột nhiên nổ tung: “Em không thích tôi mà lại trêu chọc tôi? Mỗi sáng sớm hỏi tôi có ăn điểm tâm hay không, trời lạnh bảo tôi mặc thêm quần áo, Bạch Xảo Xảo, em nói cho tôi biết, em không có ý tứ gì với tôi thì đối xử với tôi như vậy làm gì?”

 

Tôi: “...”

 

Phó Kinh: “...”

 

Không ngờ cô ta lại dùng trò này cho cả một nhóm người.

 

Bạch Xảo Xảo không nói nữa.

 

Người đàn ông xoa xoa mái tóc rối bời, đứng lên, lạnh lùng nói: “Được, tôi đây muốn người phụ nữ nào mà không có, tôi thật sự quá rẻ tiền, ngàn dặm xa xôi chạy tới thăm cô.”

 

Phó Kinh kéo tôi trốn sang bên cạnh, ôm tôi vào trong ngực, ra dấu im lặng.

 

Bạch Xảo Xảo: “Hu hu...”

 

Bên trong vang lên leng keng một hồi, người đàn ông đạp cửa: “C..hết tiệt, em lại khóc thử xem?”

 

Bạch Xảo Xảo càng khóc nhiều hơn.

 

Tôi vội vã chạy vào trong: “Anh ta không thể đánh người chứ?”

 

Phó Kinh giữ chặt tôi: “Nhìn lại xem.”

 

Phía sau liền không có tiếng động, tôi ghé vào trên cửa cẩn thận nghe, trong khe cửa truyền đến giọng nói lẩm bẩm của hai người.

 

“Được rồi được rồi, anh sai rồi, anh không mắng em.”

 

“Anh chính là mắng em.”

 

“Anh sai rồi, em đánh anh được không?”

 

Phó Kinh ghé vào bên tai tôi, cười nói: “Em biết cái gì không, đó là tình thú.”

 

Tôi bị hắn kéo đi, dọc theo đường đi miên man suy nghĩ.

 

Mới vừa ngồi lên xe, tôi mở miệng không đầu không đuôi: “Hu hu...”

 

Phó Kinh cứng đờ, quay đầu lại nhìn tôi: “Em huhu cái gì?”

 

“Không phải anh nói là tình thú à?”

 

Hắn mím môi: “Thiển Thiển, em không giống cô ta.”

 

“Sao lại không giống.”

 

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, nói bên tai tôi: “Anh thích lúc em khóc, khóc càng dữ dội, anh càng thích.”

Loading...