Bảy năm đính ước - 11
Cập nhật lúc: 2024-07-03 10:54:27
Lượt xem: 1,937
12
Sau đó, Bạch Xảo Xảo tuyên bố rút khỏi giới giải trí, đi du học.
Qua một tuần, cuối cùng chúng tôi cũng lên máy bay về nước.
Máy bay vừa hạ cánh, Phó Kinh liền kéo tôi đi thẳng đến bệnh viện.
Phòng khám người đến người đi, tôi khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Vẫn là Phó Kinh bình tĩnh, chuyên tâm ngồi một bên xem hợp đồng.
Tôi liếc nhìn, ồ, hợp đồng đã bị hủy.
Hắn cũng thật giỏi.
“Giang Thiển.”
Y tá gọi tôi một tiếng, Phó Kinh lập tức vứt hợp đồng cho thư ký, lưu loát đứng dậy đi qua.
Lấy được phiếu kiểm tra, Phó Kinh thật lâu không nói gì.
Tôi càng thấp thỏm: “Có phải đứa bé có vấn đề gì không?”
Bác sĩ cười nói với tôi: “Không có thai, kinh nguyệt bị chậm có rất nhiều nguyên nhân, trước mắt xem ra, thân thể của cô rất khỏe mạnh.”
Tôi trợn tròn mắt: “Nhưng que thử thai...”
Bác sĩ nở nụ cười: “Cô bé, sản phẩm ba không không đáng tin cậy.”
“Cám ơn.” Phó Kinh rất bình tĩnh dẫn tôi từ trong phòng khám đi ra.
Thư ký ôm hai hộp sữa bột, giải quyết việc chung nói: “Tổng giám đốc Phó, sữa bột xử lý như thế nào?”
“Không cần xử lý, sớm muộn gì cũng cần.”
Lúc nói lời này, hắn cười đến sởn gai ốc.
Thế là tôi lại bỏ trốn.
“Sao vậy, hai người cãi nhau à?” bạn thân hỏi.
“Không phải, mình trốn nợ.”
“Nợ gì?”
Tôi đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ.
Nhớ tới đêm ở nơi đất khách quê người, tôi vui vẻ chui vào ổ chăn của hắn, ấm áp dán vào nhau: “Anh trai à, khó chịu không?”
Phó Kinh rầu rĩ vây tôi ở trong ngực, tức giận chế nhạo: “Được, mẹ quý hơn con.”
Tôi cười hì hì rúc tới rúc lui trong chăn: “Để em biểu diễn giun cho anh xem.”
Nụ cười của hắn cứng đờ: “Cho nợ trước, chờ lúc nào dỡ hàng, trả lại cho anh.”
Vài ngày sau, tại một cửa tiệm nội y, tôi bị Phó Kinh bắt được tại chỗ.
“Cứu với...”
Giọng tôi run rẩy, bị hắn không lưu tình xách về nhà.
Cửa chính vừa khóa, hắn đẩy tôi tới trước gương, tự mình bắt chéo chân, ngồi trên sô pha, chỉ đạo tôi chọn quần áo mới.
Thật không hổ là hắn, ngay cả món khai vị cũng phải chọn kỹ càng.
Cuối cùng tôi không vui: “Chuyện này không giống nhau...”
“Không giống,” Phó Kinh chọn bộ hắn thích, kéo tôi lên, ném vào phòng ngủ, đáy mắt tối sầm: “Vị bạn học này, đêm nay có đề toán nào không giải được hỏi tôi không?”
Nhớ lại cách hắn phớt lờ tôi khi đó, tôi hét lên đầy phấn khích, bị hắn túm vào trong chăn.
Bởi vì tôi thường xuyên khiêu khích, ngày kết hôn, tôi thực sự có cảm giác khó chịu trong bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-nam-dinh-uoc/11.html.]
Ngày đó, khóe miệng Phó Kinh cả ngày đều không buông xuống, bộ dáng rất tự hào.
Tôi không uống được rượu, cho nên chỉ có thể để hắn làm thay.
Đêm đó lúc về nhà, cách nhà còn có một đoạn đường, hắn dắt tôi xuống xe, nói muốn đi dạo một chút.
Trên trời đang có tuyết rơi, tôi ghé vào trên lưng Phó Kinh, trên người bọc áo khoác lông cừu của hắn.
Dưới ánh đèn đường chiếu bóng dáng hai chúng tôi.
Trên lưng một người, phồng lên một đống thật cao.
Tôi nhìn chằm chằm cái bóng, đột nhiên nở nụ cười: “Phó Kinh, anh xem cái bóng của hai chúng ta, giống con rùa.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nói xong vung tứ chi, giống như bốn chân của con rùa.
Tiếng cười lên xuống trong tuyết.
Hắn cũng cười, cứ như vậy cõng tôi, không nói một lời đi về phía trước.
Tôi luôn cảm thấy, đã gặp hắn từ rất lâu rồi, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Tôi mềm mại gối lên vai hắn, ôm lấy cổ hắn: “Anh nói xem, sao anh lại thích em chứ?”
“Bí mật.”
“Vợ chồng không thể có bí mật.”
“Thích, không có nguyên nhân.”
Tôi tin điều đó.
“Anh hẳn là coi trọng tiền của em.”
“Đúng vậy, coi trọng tòa soạn một năm không kiếm được hai xu của em, anh phải nhờ vợ nuôi.”
Tôi dán ở cổ hắn, nóng hầm hập, dần dần mí mắt bắt đầu rũ xuống.
Phó Kinh thở ra một hơi, xoa xoa tôi, ôm chặt: “Giang Thiển.”
“Vâng?”
“Tân hôn vui vẻ.”
Ngoại truyện (thời ngây ngô)
Giờ giải lao của Tam Trung khoảng chừng bốn mươi phút.
Chủ nhiệm lớp bị bệnh, xin nghỉ nửa tháng, Tam Trung giống như mở chuồng dê, vừa đến giờ tan học, người chạy thể dục lác đác không có mấy, mà khán đài sân bóng rổ A, lại chật ních người.
Hôm nay, đại biểu lớp toán lôi Giang Thiển ra khỏi phòng, hung dữ chất vấn: “Bài tập của cậu đâu?”
Giang Thiển đáng thương rụt cổ: “Bỏ quên ở nhà, ngày mai giao được không?”
Đại biểu lớp nghiêm mặt: “Cậu chưa làm chứ gì.”
Giang Thiển nóng nảy: “Tôi thật sự đã làm! Nhưng mà không mang, ngày mai nhất định nộp.”
Thật ra thì thầy cũng không nhất định xem, ai nộp ai không nộp hoàn toàn dựa vào báo cáo của đại biểu.
“Quên đi, học sinh kém đều có lý do này, tôi sẽ nói với giáo viên toán.” Đại biểu lớp chí công vô tư xoay người với vẻ mặt hết thuốc chữa.
Giang Thiển giữ chặt cô ấy: “Có việc gì từ từ thương lượng.”
“Đừng hối lộ tôi.”
Giang Thiển gấp đến độ đổ mồ hôi trán, nhìn chung quanh, đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Tôi xin chữ ký của anh ấy!”
Thiếu niên cách đó không xa giống như nắng gắt, rực rỡ chói mắt, nhẹ nhàng nhảy lên, lộ ra dáng dấp mê người dưới áo sơ mi, khiến nữ sinh toàn trường gào thét.
“Cậu sao?” Đại biểu lớp khinh thường.
Quả thật cô ta cũng thích đàn anh kia, cũng muốn xin chữ ký, được thôi.