Bảy năm đính ước - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-03 10:51:22
Lượt xem: 2,452
4
Nửa giờ sau, tôi được Phó Cẩm dìu, đi ra khỏi quán bar.
Trong miệng nói liên miên cằn nhằn: “Cậu so với chồng chưa cưới của tôi đẹp trai hơn nhiều, có biết không? Nếu hai chúng tôi chia tay, cậu có cân nhắc làm tới cửa con rể nhà tôi không...”
“Chị ...” Phó Cẩm ném tôi đang say khướt vào ghế sau của chiếc Rolls Royce như ném một củ khoai lang nóng.
Tôi mềm nhũn ngã lên người một người, bàn tay to lớn vững vàng nâng hông tôi, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều lắm, cũng chỉ nửa chai.” tôi mơ hồ trả lời, chống đùi hắn, ngồi trên đùi hắn, híp mắt nhìn chằm chằm nửa ngày.
Một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, mưa nhỏ kéo dài không ngăn được vẻ uy nghiêm và sắc bén giữa hai lông mày hắn.
Người đó là của tôi.
Tôi mềm nhũn dựa vào hắn, mơ hồ nói: “Được, anh cũng được, hai người cùng đến đi...”
Hắn che miệng tôi lại, tầm mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nửa chai rượu đã say thành như vậy?”
Khuôn mặt của Phó Cẩm sụp xuống: “Vodka, một chai giống như một thùng coca... Anh, lần này em thật sự không quyến rũ chị dâu, là chị ấy chủ động tới.”
Thật ra điều này cũng không thể trách tôi.
Ai bảo gen nhà họ Phó bọn họ di truyên quá mạnh, diện mạo hai anh em hoàn mỹ vừa trúng gu thẩm mỹ của tôi.
Tôi và Phó Cẩm tuổi xấp xỉ nhau, cậu ấy là đàn em cùng trường của tôi.
Lúc lên đại học, tôi đã trêu chọc cậu ấy.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chỉ là tôi ngại ngùng nên không đi đến cùng.
Trí nhớ của tôi không tốt, năm nhất từng trêu chọc, năm tư gặp lại, cảm thấy quen mắt, lại trêu chọc một lần, vừa hay còn ở trước mặt phụ huynh Phó Cẩm.
Ngày đó phụ huynh của cậu ta, là Phó Kinh...
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.
Tôi híp mắt, tựa vào vai Phó Kinh, miệng lầm bầm những lời người khác nghe không hiểu.
Phó Cẩm đến quán bar vào đêm khuya nên được người của Phó Kinh đưa về nhà.
Tôi thân thiết nhích lại gần, túm lấy cà vạt của Phó Kinh: “Anh trai, kết hôn chưa?”
Nhỏ giọng thì thầm kèm theo mùi rượu lọt vào tai Phó Kinh.
Yết hầu hắn lăn lộn một vòng, đôi mắt Cổ tỉnh vô ba* càng tối sầm: “Giang Thiển, em biết mình đang nói chuyện với ai không?”
*(thành nghĩa, nghĩa là không hề bận tâm; giếng cạn không có sóng; giếng cạn không sóng)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-nam-dinh-uoc/2.html.]
Thấy tôi không đáp, khớp ngón tay cong đỡ cằm tôi, hơi hơi nâng lên, khiến tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
“Tôi là Phó Kinh, không phải Phó Cẩm.”
Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, giơ tay nhấc chân điều động vào tâm tình bất an của tôi.
Tôi bắt đầu xao động, cọ nửa ngày, làn váy đã kéo đến thắt lưng.
Phó Kinh đặt ngón trỏ lên nút bấm, cửa sổ xe màu đen chậm rãi nâng lên, ngăn cách tiếng ồn ào náo động ngoài cửa sổ.
Tôi chống đùi Phó Kinh, chống nửa người lên, đặt ngón trỏ lên cánh môi lạnh lẽo của hắn,
“Suỵt, ngoan ngoãn, tối nay đừng nhắc tới chuyện xui xẻo nữa.”
Phó Kinh tức cười: “Chuyện xui xẻo?”
Bởi vì động tác của tôi, váy đã sớm dời vị trí, cổ áo trượt xuống, lộ bả vai ra.
Tầm mắt âm trầm của Phó Kinh bắt đầu từ cổ tôi, dần dần trượt xuống vùng đùi lộ ra bên ngoài.
“Chà...anh đang nhìn gì vậy...” Tôi lẩm bẩm và che nó lại, không quan tâm chuyện gì đang xảy ra.
Thấy tôi nửa ngày cũng không che được chỗ cần che, hắn đột nhiên thở dài, cởi áo khoác âu phục ném lên đầu tôi.
Tôi nhíu nhíu mày, vừa định tránh ra, bị hắn nắm chặt cổ tay.
“Có thể vén tóc Phó Cẩm, nhưng đắp quần áo của tôi thì không được sao?”
Giọng nói trầm thấp của hắn rót vào lỗ tai, ngón cái thô ráp tinh tế vuốt ve cổ tay tôi, giống như tán tỉnh...
Tôi lẩm bẩm vài tiếng, lại bị hắn vắt ngang đùi, giam cầm ở trong góc.
Giọng điệu Phó Kinh đột nhiên nghiêm khắc: “Đừng lộn xộn.”
Ngoài cửa sổ trời đổ mưa, dòng xe cộ chen chúc kéo dài đường về nhà đến vô tận.
Áo khoác âu phục vẫn còn hơi ấm của hắn, mùi hương gỗ đàn thoang thoảng bất tận.
Xuyên qua khe hở phía dưới âu phục, tôi nhìn thấy cổ tay áo sơ mi của Phó Kinh lộ ra một đoạn xương cổ tay, phía trên đeo một tràng hạt gỗ đàn hương cũ đắt tiền.
Trong một khoảnh khắc bất chợt, tôi đưa tay ra và chạm vào nó.
“Thích không?”
Tôi trùm áo khoác âu phục của hắn, không nhìn thấy người, chỉ giống như một con ruồi không đầu say rượu, gật đầu lung tung: “Thích.”
Hắn gỡ xuống, đeo lên cổ tay tôi: “Cho em.”
Tôi cười ra tiếng, mơ hồ lẩm bẩm: “Đồ tốt.”
Phó Kinh dường như cũng nở nụ cười: “Đúng, đồ tốt.”