Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bảy năm đính ước - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-03 10:51:57
Lượt xem: 2,202

5

 

Lúc trước, khi tôi và Phó Kinh đính hôn, hắn từng lấy một căn nhà trên danh nghĩa của mình ra cho tôi ở, để truyền thông xem.

 

Sau đó hắn đã tới vài lần, cùng tôi ăn một bữa cơm, nhưng cũng không ngủ lại.

 

Thời gian còn lại, đều ở trong nhà riêng của hắn ở ngoại ô thành phố.

 

Tôi chưa từng đến đó.

 

Có lẽ đó cũng không phải là nơi tôi có thể đặt chân đến.

 

Tôi kéo Phó Kinh, lảo đảo đi vào thang máy, tựa vào vách thang máy, ôm hắn.

 

“Đợi lát nữa em vào trước, nếu anh ấy ở nhà, anh hãy chạy đi, hiểu chưa?”

 

Mùi hương gỗ đàn đột nhiên bị kéo gần lại, tạo ra hơi thở mập mờ. Hắn rũ mắt, bình tĩnh nhìn tôi chằm chằm: “Em luôn dẫn người về nhà hả?”

 

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý, ​​tất nhiên là không.

 

Nhưng cuộc sống chịu đựng sự kiểm soát của tôi đã đủ rồi.

 

Tôi còn trẻ, cũng thích nhìn trai đẹp, cũng muốn yêu đương, dựa vào cái gì Phó Kinh thích người khác, tôi phải thủ tiết cho hắn?

 

Đinh!

 

Thang máy đến rồi.

 

Tôi đã nhập mật khẩu hai lần trước khi mở cửa.

 

Ngôi nhà vẫn như trước khi tôi rời đi. Màu xám đơn giản ngày xưa đã không còn nữa, rèm cửa đã được thay bằng màu vàng nhạt, bàn ăn trải khăn ren hoa.

 

Tôi túm lấy cà vạt của hắn, kéo vào: “Thật sự là trời giúp em rồi...”

 

Phó Kinh đột nhiên một tay chế trụ eo tôi đi vào phòng tắm.

 

“Anh thả em xuống!”

 

Bụp!

 

Một tiếng động vang dội, tê dại từ sau lưng truyền đến, vừa ngứa vừa nóng.

 

“Đừng loạn.” Hắn khẽ quát một tiếng, ôm tôi ngồi bên bồn tắm xả nước nóng.

 

Ánh đèn vàng ấm áp của phòng tắm phác họa đường nét khuôn mặt chữ điền của hắn.

 

Trong lòng tôi lộp bộp: “Sao anh lại giống chồng chưa cưới của em như vậy?”

 

Phó Kinh nheo mắt một cái, hai ba động tác đã lột sạch tôi, ấn vào trong nước ấm.

 

Tôi giống như một con mèo đột nhiên tiếp xúc với nước, bò lung tung lên người hắn.

 

Đột nhiên tỉnh rượu.

 

“Cứu tôi với... Giết vợ lừa bảo hiểm...”

 

Hắn che miệng tôi, xắn tay áo ngồi xổm xuống bên cạnh: “Cảm ơn đã nhắc nhở, lần sau sẽ mua bảo hiểm cho em.”

 

Hắn không cho phép tôi cự tuyệt hắn kì cọ làn da của tôi, dường như muốn tẩy rửa triệt để mùi rượu trên người tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-nam-dinh-uoc/3.html.]

 

Tôi ôm cổ hắn, bốn mắt nhìn nhau.

 

Động tác của Phó Kinh dừng lại, khuôn mặt cấm dục nhạt nhẽo kia không chút thay đổi nhìn chăm chú vào tôi, chờ tôi nói tiếp.

 

Dưới cái nhìn chăm chú âm trầm của hắn, tôi l.i.ế.m liếm môi: “Anh ướt hết rồi...”

 

Mũi Phó Kinh khẽ nhếch lên: “Vậy làm sao bây giờ? Em có muốn dạy tôi hay không?”

 

Khoảnh khắc đầu ngón tay tôi chạm vào yết hầu của hắn, tôi bị cuốn vào một ngọn lửa nóng bỏng.

 

Phó Kinh giúp tôi chải mái tóc ướt đẫm mồ hôi, giống như bóp cá nóc, nắm má tôi: “Em lại quyến rũ người khác thử xem?”

 

Tôi tỉnh táo lại một chút và dấy lên niềm khao khát chiến thắng.

 

Lại gần, ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng thổi: “Anh Phó à, có bản lĩnh, anh ăn em đi.”

 

Ánh mắt Phó Kinh đột nhiên tối sầm lại

 

Vài phút sau, sợi dây đàn hương cũ nhẹ nhàng gõ lên mặt gương phòng tắm, phát ra một thứ âm thanh êm tai như một bản nhạc.

 

Phó Kinh một tay đã có thể khóa lại hai cổ tay của tôi, dễ dàng ấn ở chỗ cao.

 

Bồn rửa tay và tường đá cẩm thạch lạnh cóng.

 

Tôi liên tục hét: “Cứu... cứu với, anh... có phải... mua bảo hiểm rồi không...”

 

Phó Kinh nở nụ cười, cúi đầu hôn tôi: “Ngoan, điều này sẽ g..iết c..hết, em, em mới từ đâu đến vậy.”

 

Quá trình quá dài, quá phức tạp, một số chi tiết đã không nhớ rõ.

 

Chờ xong việc, đã là nửa đêm.

 

Toàn thân tôi nặng trĩu, nghe thấy tiếng sấm ngoài cửa sổ nhưng tôi không thể mở mắt ra được.

 

Phó Kinh đang nói chuyện điện thoại với người khác, tiếng khóc của phụ nữ theo ống nghe đứt đoạn truyền ra.

 

“Được, đừng sợ, tôi qua ngay.”

 

Giọng hắn rất nhẹ, sợ dọa đối phương.

 

Ngày hôm sau khi tôi lại mở mắt, người đi giường trống.

 

6

 

Sau giờ ngọ ánh nắng tươi sáng, trong văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Phó thị.

 

Tôi ngồi đối diện Phó Kinh, lấy hết dũng khí, nói: “Chia tay đi.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Phó Kinh đang nhìn cái gì đó, nửa khuôn mặt được ánh nắng chiếu vào, rất chói mắt.

 

Nghe được lời của tôi, hắn hờ hững nâng đôi mắt đang nhìn tài liệu lên, nhẹ nhàng nhướng mày nhìn tôi.

 

“Nếu tôi nhớ không lầm, tối hôm qua em còn muốn kết hôn với tôi.”

 

Rõ ràng là ánh mắt chính nhân quân tử, lại hàm chứa sự dã man rút gân lột da người, làm cho tôi đột nhiên nhớ lại ký ức nóng bỏng tối hôm qua, lỗ tai không khỏi nóng lên.

 

Loại cảm giác này cũng chỉ trong một cái chớp mắt rất ngắn ngủi, nhanh như ảo giác.

 

Tôi hắng giọng, thật sự không nghĩ ra lý do gì, nói năm chữ: “Chúng ta không thích hợp.”

Loading...