Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bảy Ngày Cuối Cùng Ở Thế Giới Công Lược - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:11:49
Lượt xem: 594

GIỚI THIỆU:

Con gái hỏi tôi: “Mẹ không phải mẹ ruột của con phải không?”

Tim tôi giật thót: “Ai nói vậy? Mẹ sẽ đi xé nát miệng của người ta.”

“Ba nói, ba nói người sinh ra con tên là Chu Chi, bảo con không bao giờ được quên bà ấy.

Ba còn nói, nếu bà ấy còn sống, nhất định sẽ không mắng con, ba nói, bà ấy là người rất tốt rất tốt.”

Nhận thấy sắc mặt tôi thay đổi, con bé có chút sợ hãi nói: “Mẹ, con nói sai rồi sao?”

Tôi không biết nên lắc đầu hay gật đầu.

Vì vậy tôi gọi Hệ thống: “Những lời anh nói trước đây vẫn còn hiệu lực chứ?”

“Lời gì?”

“Câu nói nếu tôi coi Hân Hân như con ruột, còn Đàm Mặc Thời nói cho Hân Hân biết thân thế của con bé, thì tôi có thể nhận được điểm tích lũy để về nhà.”

1

Năm thứ năm đến thế giới công lược.

Cuộc sống của tôi đã sớm biến thành một đường ba điểm của một bà mẹ toàn thời gian.

Nhà, siêu thị, trường học.

Mặc dù với tài lực của Đàm Mặc Thời - đối tượng công lược của tôi, việc thuê vài người giúp việc là quá dư thừa, nhưng tôi vẫn kiên trì tự tay làm mọi việc.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Hôm nay cũng là một ngày bình thường.

Tôi chuẩn bị bánh mì sandwich và sữa tự làm cho Hân Hân.

Hân Hân vừa uống một ngụm sữa, môi trên còn dính một ít sữa.

Tôi mỉm cười lấy khăn giấy lau cho con bé.

“Mẹ, thật ra mẹ không phải mẹ ruột của con phải không?”

Tôi bất ngờ nghe thấy câu hỏi này từ miệng Hân Hân một lần nữa.

Khoảng thời gian này, Hân Hân hỏi câu này với tần suất hơi nhiều.

Mỗi lần con bé hỏi, tôi đều tự nhiên phủ nhận.

Nhưng nếu cứ hỏi mãi, tôi e rằng có người ở trường mẫu giáo đã nói gì đó với Hân Hân.

Tôi lập tức nghiêm mặt: “Ai nói, con nói cho mẹ biết.

Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra, ai dám nói như vậy, mẹ sẽ đi xé nát miệng của người ta.”

Con ngươi nhỏ của Hân Hân đảo tròn.

Bàn tay nhỏ của con bé ôm cốc sữa, lí nhí nói: “Ba nói.”

Đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng.

Lúc tôi kết hôn với Đàm Mặc Thời, chính anh ta đã nghiêm mặt cảnh cáo tôi.

“Hân Hân là món quà duy nhất Chu Chi để lại cho tôi, cô phải đối xử tốt với con bé, nếu cô dám để con bé biết nó không phải con ruột của cô, cô hãy xách vali ra khỏi nhà.”

Nhưng, những điều anh ta cảnh cáo tôi, bản thân anh ta cũng không làm được sao?

2

“Ba nói khi nào?”

Hân Hân nghĩ một lúc: “Chính là ngày ăn bánh sinh nhật, ba đến phòng con, hình như ba đã khóc, mắt đều đỏ hoe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-ngay-cuoi-cung-o-the-gioi-cong-luoc/phan-1.html.]

Con nhảy xuống giường muốn lấy khăn giấy cho ba, nhưng ba không cho con đi, ba ôm con rất chặt.”

Ngày sinh nhật của Hân Hân, cũng chính là ngày Chu Chi qua đời.

Mỗi năm vào lúc này, Đàm Mặc Thời đều cố gắng vui vẻ tổ chức sinh nhật cho Hân Hân xong, sau đó sẽ không nói một lời mà rời đi, rất muộn mới về.

Tôi biết anh ta sẽ đi đâu.

Không ngờ, lần này lúc về anh ta lại còn đi tìm Hân Hân.

Tôi vuốt tóc Hân Hân: “Ba vui vì Hân Hân đã lớn. Ba còn nói gì nữa không?”

Hân Hân cau mày.

“Ba nói, người sinh ra con tên là Chu Chi, bảo con không bao giờ được quên bà ấy. Ba còn nói, mẹ rất ghét con, rất nghiêm khắc, nếu là bà ấy thì nhất định sẽ rất thương con, sẽ không nói lời nặng nào. Nhưng sau khi ba nói xong, ba lại bảo con đừng nói với mẹ, ba nói mẹ cũng sẽ buồn.”

Mấy câu này hình như đã khiến Hân Hân buồn phiền rất lâu, bây giờ nghĩ đến con bé vẫn còn vẻ mặt đau khổ.

“Mẹ, rốt cuộc ba nói là có ý gì ạ?”

Tôi không biết nên trả lời con bé như thế nào.

Trong sự im lặng của tôi, Hân Hân dường như nhận ra điều gì đó không ổn.

Con bé dang rộng tay, ôm eo tôi, hơi ấm lan tỏa từ eo.

“Mẹ, con nói sai rồi sao?”

Tôi mỉm cười với con bé, không biết nên trả lời thế nào, đành ôm con bé.

“Mẹ không sao. Lời ba nói, Hân Hân lớn lên sẽ hiểu.”

Sau khi đưa Hân Hân đến cổng trường, lúc xuống xe con bé lại ôm tôi một cái.

“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, mặc dù nếu mẹ có ghét con, thì con cũng chỉ yêu mẹ thôi.”

Tôi sờ mặt con bé.

Trẻ con cũng hiểu được câu trả lời không liên quan của người lớn.

Nhưng thật ra tôi không buồn, tôi rất vui.

3

Năm năm trước, ở thế giới thực tôi đã trở thành người thực vật.

Một thứ gọi là Hệ thống đã đưa tôi đến đây, nói rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ nhận được phần thưởng là tỉnh lại ở thế giới thực.

Ngày tôi xuyên đến, đang ở bên ngoài phòng sinh của Chu Chi, Hệ thống chậm rãi truyền tải thông tin về thế giới này cho tôi.

Nhìn Đàm Mặc Thời với vẻ mặt lo lắng, tôi dần biết được đây là một thế giới cứu vớt nam chính trong truyện ngược.

Nữ chính là Chu Chi, chuyện tình của cô ấy và Đàm Mặc Thời bị ngăn cản, vì vậy cô ấy đã chọn mang thai bỏ chạy.

Khi Đàm Mặc Thời tìm thấy cô ấy, cô ấy đã sắp sinh.

Ngày hôm đó, Chu Chi sẽ c.h.ế.t vì khó sinh.

Tôi là bạn thân của Chu Chi khi cô ấy bỏ trốn.

Cô ấy nhận ra nữ phụ có ý với Đàm Mặc Thời, nên sẽ giao con cho nữ phụ, cũng chính là tôi.

Nhưng thế giới tiểu thuyết rất kỳ lạ.

Người c.h.ế.t là Chu Chi, nhưng người cần cứu vớt lại là Đàm Mặc Thời.

Mà cách để Chu Chi có thể nhắm mắt xuôi tay lại là tôi phải kết hôn với Đàm Mặc Thời.

 

Loading...