Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bảy Ngày Cuối Cùng Ở Thế Giới Công Lược - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:12:23
Lượt xem: 619

Tôi còn nhớ lúc Đàm Mặc Thời nghe thấy yêu cầu này, anh ta đã dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét liếc nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, Hệ thống thông báo nhiệm vụ trong đầu tôi: Khiến Đàm Mặc Thời quên đi nỗi đau, cảm nhận được gia đình hoàn hảo.

Vì vậy, tôi và Đàm Mặc Thời kết hôn.

Trước mặt Hân Hân, chúng tôi diễn rất tình cảm.

Sẽ cùng nhau giúp con bé làm bài tập thủ công, sẽ bôi đất sét lên mũi đối phương khi làm gốm.

Nhìn có vẻ thân mật đến mấy, nhưng ban đêm cũng là quay lưng vào nhau ngủ.

Dưới sự chăm sóc của tôi, Hân Hân đã lớn lên thành một cô bé hoạt bát, năng động.

Rất nhiều lần, tôi thấy ánh mắt Đàm Mặc Thời nhìn Hân Hân tràn đầy hạnh phúc, nhưng gần như ngay lập tức, anh ta lại nghĩ đến Chu Chi, ánh mắt nhuốm màu đau buồn.

Trái tim tôi ngày càng lạnh.

Tôi nghĩ, xong rồi, nhiệm vụ trừu tượng như vậy quả nhiên không dễ hoàn thành.

Đơn thuần dựa vào Hân Hân không thể khiến anh ta cảm nhận được gia đình hạnh phúc.

Chu Chi là nỗi đau cả đời của anh ta.

Chỉ cần anh ta không quên được Chu Chi, tôi sẽ không bao giờ có thể về nhà.

Cho đến hôm nay.

4

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Trong xe, tôi gọi Hệ thống.

“Hệ thống, những lời anh nói trước đây vẫn còn hiệu lực chứ?”

Tôi là một người làm nhiệm vụ rất yên tâm.

Sau khi biết nhiệm vụ, tôi không bao giờ hỏi thêm Hệ thống nữa.

Đối với tôi, nhiệm vụ đã ở ngay trước mắt, cứ cắm cúi làm là được rồi.

Hệ thống hơi bị lag khi xuất hiện: “Tôi đã nói gì?”

“Vào đêm Chu Chi sinh con, tôi hỏi anh nếu không hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể thông qua phương pháp nào để về nhà.

Lúc đó anh nói, nếu tôi coi Hân Hân như con ruột, còn Đàm Mặc Thời nói ra tôi không phải mẹ ruột của Hân Hân, thì coi như phần thưởng, cũng sẽ coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Hệ thống có vẻ ngạc nhiên.

“Không thể nào, Đàm Mặc Thời yêu Hân Hân nhất, sao có thể nói những điều này với con bé?”

Tôi không muốn tranh luận với nó.

“Yêu cầu xác minh.”

Sau một lúc, Hệ thống do dự nói: “Tôi đã tra được có chuyện này, vậy cô muốn đổi lấy phần thưởng sao?”

“Đương nhiên.”

Ngực tôi phập phồng, đây là lần đầu tiên tôi kích động như vậy kể từ khi đến thế giới này.

“Nếu không anh nghĩ tôi nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ vì cái gì?”

Hệ thống cưỡng ép chiếu những khoảnh khắc hạnh phúc trong đầu tôi.

“Cô xem những cảnh này, đều là khoảnh khắc hạnh phúc của cô và Đàm Mặc Thời, còn có con gái Hân Hân của hai người, rất hạnh phúc.

Theo tôi được biết, ở thế giới thực cha mẹ cô điều kiện bình thường, cũng không có công việc tốt, nếu quay về, cuộc sống sẽ không tốt bằng ở đây.”

Tôi đỡ trán.

“Đây đều là chúng tôi diễn cho Hân Hân xem.

Hơn nữa, cho dù Hân Hân là con ruột của tôi, cũng không thể ngăn cản tôi quay về.”

Hệ thống dừng lại một chút, đưa ra một câu hỏi.

“Ký chủ, tôi phát hiện trong mấy năm nay cô cũng rất quan tâm đến Đàm Mặc Thời, thật sự không hối hận sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-ngay-cuoi-cung-o-the-gioi-cong-luoc/phan-2.html.]

Tôi nhắm mắt lại, thờ ơ đối mặt với những hình ảnh lướt qua trong đầu.

“Tất cả những gì tôi làm khi còn sống, đều là vì để có được phần thưởng.”

5

Hệ thống nói phần thưởng sẽ được trao sau bảy ngày.

Vừa hay bảy ngày này, tôi phải xử lý tốt mọi chuyện.

Tôi không có tình cảm với Đàm Mặc Thời.

Nhưng Hân Hân là do tôi nuôi lớn, tôi vẫn muốn nhân cơ hội này ở bên con bé nhiều hơn.

Hôm nay Đàm Mặc Thời về rất sớm, lại còn cùng chúng tôi ăn tối.

Sau khi ăn xong, anh ta còn tích cực đi rửa bát.

Hân Hân thích xem phim hoạt hình, tôi ngồi xem cùng con bé.

Không lâu sau, tôi cảm thấy chỗ bên cạnh trên ghế sofa bị lún xuống.

Đàm Mặc Thời vẫn mặc bộ vest, vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn không giống đang xem phim hoạt hình.

Tôi hơi ngại ngùng.

“Hay là anh đi tắm trước đi?”

Vẻ mặt Đàm Mặc Thời cứng đờ: “Anh xem cùng hai mẹ con một lát.”

Hân Hân đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi.

“Đây là lần đầu tiên ba xem cùng con.”

Vẻ mặt Đàm Mặc Thời lúng túng, anh ta xoa đầu Hân Hân, giọng điệu có chút áy náy:

“Sau này ba sẽ thường xuyên xem cùng con.”

Tôi không làm phiền tình cha con của họ, tự mình xem tivi.

“Hay là anh tìm một bảo mẫu chăm sóc Hân Hân?”

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại: “Tại sao?”

“Nhìn em vất vả quá, tìm bảo mẫu rồi, ban ngày em còn có thể ngủ thêm một chút.”

Tôi mím môi: “Em quen rồi.”

Đàm Mặc Thời bị sự lạnh nhạt của tôi làm cho không nói nên lời.

Xem xong một tập, tôi muốn dẫn Hân Hân đi tắm.

Hân Hân liên tục kêu: “Xem thêm một chút nữa, xem thêm một chút nữa mà.”

Tôi lạnh lùng nói: “Ngày mai con còn phải đi học.”

Nói xong, tôi liếc nhìn Đàm Mặc Thời.

Những ngày trước khi tôi nghiêm túc, anh ta đều sẽ cau mày, nhưng lúc này lại ho khan một tiếng: “Đúng vậy, con hãy nghe lời mẹ.”

……

Trở về phòng, tôi thấy Đàm Mặc Thời mặc đồ ngủ ở nhà:

“Anh muốn nói gì?”

Tôi hiểu Đàm Mặc Thời, bộ dạng của anh ta hôm nay, hoàn toàn là muốn chuộc lỗi.

Nhưng tôi giả vờ như không biết.

“Nói những điều đó với Hân Hân, là lỗi của anh.”

Mặt anh ta căng thẳng, dường như phải rất khó khăn mới nói ra được một câu như vậy.

Tôi khẽ cười: “Không sao.”

Tôi rất cảm ơn anh.

 

Loading...