Bên Kia Cửa Sổ, Có Một Vụ G.i.ế.t Người - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:11:05
Lượt xem: 1,812
2.
Tôi đến buổi tọa đàm đúng giờ như trên tờ rơi, vì hắn là người diễn giải của ngày hôm nay.
Tôi biết tiếp cận hắn là rất nguy hiểm.
Nhưng một cảnh sát đại diện cho công lý, ẩn giấu phía sau lại là tên s/át nh/ân h/ung t/àn, còn tư liệu viết nào tuyệt hơn thế này nữa?!
Tôi thấy sợ, nhưng cũng không cách nào kiềm được tâm tình phấn khích của bản thân.
Thông qua cuộc nói chuyện với người khác, tôi biết được tên đàn ông này tên La Tân, là cảnh sát phụ trách khu vực ngoại ô phía Nam này.
Tuy mới chuyển đến được 3 tháng, nhưng rất được lòng cư dân, ai cũng khen hắn là một thanh niên có trái tim ấm áp.
Tôi hiểu, những tên cu/ồng s/át bi/ến th/ái luôn ân cần và tốt bụng, vào lúc bạn mất cảnh giác và không có khả năng tự vệ sẽ đoạt lấy mạng sống của bạn.
Những nhân vật như vậy thường xuất hiện trong truyện của tôi.
Nhưng tôi vẫn không biết người phụ nữ ở căn nhà đối diện có vai trò gì.
Có thể thành công qua mặt cảnh sát vào tối qua, nhất định không thể thiếu sự giúp đỡ của cô ấy.
Vậy thì, hai người đó có phải đồng phạm không?
Tôi càng thêm tò mò hơn nữa.
Buổi tọa đàm được tổ chức trong phòng sinh hoạt chung của tiểu khu, vẫn còn vài phút nữa mới bắt đầu.
Tôi nhìn quanh, không thấy người phụ nữ kia xuất hiện, cảm thấy có hơi thất vọng.
Ở một nơi ồn ào như vậy khiến tôi cảm thấy không thoải mái, nên tôi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Bên cạnh tôi là một cặp vợ chồng lớn tuổi trông có vẻ thân thiện, thích nói chuyện.
Vì để có được thêm tư liệu, tôi lấy hết can đảm bắt chuyện với họ.
Tôi nói dối rằng mình có một người bạn muốn thuê một căn hộ ở đây, rồi dẫn cuộc nói chuyện tới căn hộ đối diện kia.
Tôi biết căn phòng bên cạnh phòng của cô gái đang ở còn trống, nên tôi cố tình nói là bạn tôi thích căn phòng đó, muốn giúp cô ấy tìm hiểu xem hàng xóm cách vách có thân thiện hay không.
Ông bà cụ nói với tôi, người sống ở đó là một thanh niên rất thân thiện, nói bạn tôi không cần bận tâm.
Tôi ngờ vực hỏi: "Không có phụ nữ sao?"
Cặp vợ chồng già lắc đầu: "Ta chưa từng thấy có cô gái nào ra vào nhà cậu ấy hết."
Tôi cúi đầu suy tư, thầm nhủ: "Không đúng lắm nha…"
"Chúng ta sống ở tầng đó, không thể sai được. Cô bé, sao cháu lại bận tâm tới chuyện này?"
Ông bà cụ dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn tôi, tôi sợ lại gây chú ý nên không hỏi thêm nữa.
Lúc này, buổi tọa đàm bắt đầu, La Tân đứng ở phía trước, tận tình giải thích những hướng dẫn an toàn cho cư dân bằng giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ chân thành.
Nội dung đại khái là nhắc nhở mọi người nhớ phải đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, thực hiện các biện pháp chống trộm, không tùy tiện mở cửa cho người lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ben-kia-cua-so-co-mot-vu-giet-nguoi/chuong-2.html.]
Thiếu đi vẻ hung tợn trong ánh mắt, nhìn hắn ngay thẳng và nghiêm nghị hơn hẳn, rất phù hợp với bộ đồng phục cảnh sát.
Tôi dần mất tập trung, lại nhớ về chuyện đêm qua.
Người phụ nữ bí ẩn, th/i th/ể mất tích, và tên hung thủ đặc biệt, sẽ đem lại cho tôi một câu chuyện tuyệt vời thế nào?
Đang lúc tôi mải mê suy nghĩ, người trên bục đột nhiên lên tiếng nhấn mạnh: "Nhất định phải chú ý an toàn, đặc biệt là phụ nữ sống một mình."
Lúc nói lời này, tôi cảm thấy ánh mắt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm vào tôi.
Khoảnh khắc ấy, sống lưng tôi liền trở nên lạnh buốt.
Có phải hắn đã biết chính tôi là người đã báo cảnh sát không?
Lời nói kia chính là đang cảnh cáo sao?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
3.
Những ngày sau đó, tôi không dám ra ngoài, thần kinh luôn căng thẳng vì sợ bị tr/ả th/ù.
Nhưng kỳ lạ thay, không có gì xảy ra cả.
Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi.
Nhưng tôi vẫn không dám tới gần tên cảnh sát kia nữa.
Nên tôi bắt đầu chuyển sự chú ý của mình sang cô gái ở tầng đối diện.
Dù tiểu khu chúng tôi đã cũ, nhưng cách bày trí nhà ở rất tốt, giữa ban công phòng khách có cửa sổ sát đất, đảm bảo đủ ánh sáng.
Cô gái ấy thích ngồi bên cửa sổ vẽ tranh.
Để tránh bị phát hiện, tôi luôn quan sát cô ấy qua một cửa sổ nhỏ khác cạnh cửa sổ kiểu Pháp.
Cô ấy luôn ở nhà một mình, thói quen sinh hoạt cũng giống tôi.
Mặc dù chúng tôi không biết nhau, nhưng cô ấy lại khiến tôi có cảm giác thân thiện một cách khó hiểu.
Đó là một cảm giác rất thần kỳ.
Tôi bắt đầu ăn ngủ cùng giờ với cô ấy mỗi ngày, giống như đã có một người bạn tâm giao.
Lúc mới đầu, tôi tự hỏi cô ấy có phải đã bị giam cầm hay không, nhưng sau khi quan sát cô ấy vài ngày, tôi không thấy cô ấy trông giống như đang cố muốn bỏ trốn.
Quan trọng hơn là, tôi chưa từng thấy thanh niên đang sống trong căn nhà mà hai vợ chồng già nói kể từ đêm đó.
Không có ai phát hiện ra có người biến mất sao?
Sự nghi ngờ trong tôi ngày càng lớn.
Như vậy thật là tốt, sự sáng tạo cần phải có cảm hứng. Tuyệt tác luôn ẩn chứa trong đời thực.
Tôi cảm thấy lần này tôi lại có thể viết được một tác phẩm hay ho.
Một tuần cứ như vậy trôi qua, cuộc sống yên bình bị phá vỡ.
Tống Hoàn tới.