Bên Nhành Liễu Thắm Có Tiếng Họa Mi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:25:17
Lượt xem: 1,874
Ta đã sớm biết sẽ có kết quả này, loại chuyện bê bối trong nhà này, cho dù là chính thất phu nhân cũng có thể dùng lý do đó mà xử lý, huống chi là nô tỳ mạng như cỏ rác như chúng ta chứ.
Kẻ thượng đẳng sẽ không tốn công phân biệt ai đúng ai sai, điều tra nghi nghiệm, chỉ sẽ g.i.ế.c sạch, không chừa một ai.
Ta gật gật đầu, nhìn về phía Diệp thị, "Lão phu nhân xử lý, nô tỳ không dám nói nhiều, chỉ là Thúy Liễu tỷ tỷ từng nói với nô tỳ, kinh nguyệt đã lâu không đến, e là đã có hỷ, mong lão phu nhân kiểm tra, đừng để làm hại đến huyết mạch của tướng quân."
Diệp thị và Lăng Chí Viễn nghe vậy đều sáng mắt, Cao đại phu vội vàng tiến lên bắt mạch kỹ càng.
"Tướng quân, lão phu nhân, chúc mừng, chúc mừng, Lăng gia có hậu rồi!"
Thúy Liễu sửng sốt nhìn ta, ta cười với nàng ấy.
Trận âm mưu này, nhất định sẽ có người chết, đứa bé trong bụng nàng ấy, chính là lá bùa hộ mệnh.
Là huyết mạch duy nhất của Lăng gia.
Ta ôm chầm lấy Thúy Liễu, ghé vào tai nàng ấy nói nhỏ, "Trong góc tường phía tây nam phòng, muội có để lại cho muội một bức thư. Làm theo bức thư, có thể giữ được bình an giàu sang cả đời."
Thúy Liễu tỷ tỷ, kiếp trước tỷ đã hy sinh tính mạng cứu ta.
Kiếp này cuối cùng ta cũng thay đổi được vận mệnh cho tỷ.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
15
Bà tử định đến trói ta, Thúy Liễu cũng ôm chặt lấy ta không chịu buông, bà tử sợ làm nàng ấy bị thương, không dám dùng sức kéo.
Lăng Chí Viễn ở bên cạnh khuyên nhủ, "Thúy Liễu, nàng đang làm cái gì vậy, sau này nàng muốn bao nhiêu người hầu hạ cũng được, con trong bụng nàng rất quý giá, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, mau buông tay ra."
Thúy Liễu đột nhiên rút cây trâm trên đầu xuống, mũi trâm sắc nhọn chĩa thẳng vào cổ, m.á.u tươi không ngừng chảy ra.
"Tướng quân, lão phu nhân, Họa Mi chết, ta cũng không muốn sống nữa."
Lăng Chí Viễn hốt hoảng, trao đổi ánh mắt với Diệp thị, gật gật đầu.
......
Trong phòng ngủ sang trọng, ta lấy khăn lạnh, lau vết m.á.u trên cổ cho Thúy Liễu.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Mũi ta chua xót, nước mắt rơi xuống.
"Tỷ làm vậy làm gì, hai chúng ta ngày thường hay cãi nhau, giờ lại đột nhiên tỷ muội tình sâu, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ."
"Ta c.h.ế.t rồi, tỷ mới có thể giành lấy một con đường giàu sang!"
Thúy Liễu lắc đầu, "Ta từ nhỏ đã bị bán, thân như cành bèo trôi, vào phủ tướng quân không phải do ta tự chọn, vốn định sống qua ngày, không ngờ ở đây lại gặp được muội. Ta làm tất cả những điều này đều là vì muốn muội có thể sống tốt. Muội c.h.ế.t rồi, ta sống còn ý nghĩa gì nữa."
Ta hỏi ra nghi vấn đã giấu kín trong lòng bao năm nay, "Thúy Liễu, vì sao tỷ lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Thúy Liễu không nói, chỉ nắm lấy tay ta, kéo tay áo ta lên, nhẹ nhàng mơn trớn vết bớt đỏ tươi dưới sợi dây tay.
Lúc ta khoảng năm sáu tuổi, bị kẻ buôn người bắt cóc, bị giam cùng một đám trẻ con lớn nhỏ trong một căn nhà xiêu vẹo.
Mà lúc đó Thúy Liễu chín tuổi, cũng ở trong đó.
Nàng ấy bị ốm nặng, nằm co ro trong góc, cả người nóng ran, miệng không ngừng gọi nước.
Kẻ buôn người kia mỗi ngày chỉ đưa cho chúng ta một vò nước, muốn uống thì tự mình giành lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ben-nhanh-lieu-tham-co-tieng-hoa-mi/chuong-7.html.]
Ta còn nhỏ, dù có cố gắng thế nào cũng chỉ giành được một ngụm nước. Bản thân cũng khát đến c.h.ế.t đi được, nhưng vẫn nhịn, chỉ ngậm trong miệng, đút cho tỷ tỷ đang bị ốm kia.
Thỉnh thoảng lại bắt chước mẫu thân, sờ lên trán nàng ấy.
Vết bớt đỏ tươi trên cổ tay, thi thoảng lại lướt qua trước mắt Thúy Liễu đang nửa mê nửa tỉnh.
Sau đó Thúy Liễu càng lúc càng ốm nặng, ta nhìn thấy lúc kẻ buôn người kia đưa nước đến liền cắn hắn một cái, bị đánh một trận, mới cầu xin hắn để ý đến Thúy Liễu.
Bởi vì Thúy Liễu sinh ra có dung mạo, cho nên kẻ buôn người kia mới cho một thang thuốc, nàng ấy cũng mang mạng lớn, sau đó liền khỏi bệnh.
Từ đó cũng luôn dẫn ta theo bên cạnh bảo vệ.
Cho đến khi chúng ta bị bán đi chỗ khác.
Lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ chuyện gì, dung mạo cụ thể cũng không nhớ rõ, dựa vào miêu tả của Thúy Liễu, mới nhớ lại được một chút mờ nhạt.
Nhưng Thúy Liễu lúc đó lại nhớ rõ, sau khi đến phủ tướng quân liền nhận ra ta nhờ vào khuôn mặt na ná và vết bớt trên cổ tay.
Muốn bảo vệ ta chu toàn dưới trướng của Lâm Hy Nguyệt.
Ta ôm chầm lấy Thúy Liễu, khóc nức nở.
Tương hộ lúc nhỏ, cô nương ngốc nghếch này vậy mà lại nhớ cả đời. Nhìn ra được Lâm Hy Nguyệt xấu xa, liền luôn dùng cách của mình bảo vệ ta, hy vọng Lâm Hy Nguyệt có thể nhắm vào nàng ấy, tha cho ta.
Kiếp trước thậm chí còn thay ta đỡ một kiếm, mất mạng.
Thúy Liễu ngốc của ta.
16
Ta và Thúy Liễu đến cái viện lạnh lẽo tồi tàn, thăm Lâm Hy Nguyệt bị giam lỏng ở đó.
Nàng ta cả người rách rưới, bốc mùi hôi thối nồng nặc, nằm thoi thóp dưới đất, đã sớm không còn vẻ cao quý như xưa.
Diệp thị ra lệnh bỏ đói nàng ta, mỗi ngày chỉ cho một bát nước, định bỏ đói nàng ta đến c.h.ế.t ở đây.
"Lũ tiện tỳ các ngươi, lũ nô tỳ hạ tiện!"
Ta lấy trong túi tiền ra một chiếc bánh thơm phức, lắc lư trước mặt Lâm Hy Nguyệt.
Lâm Hy Nguyệt lập tức quên cả chửi rủa, ánh mắt trừng trừng nhìn chiếc bánh, khuôn mặt hốc hác không ngừng nuốt nước miếng.
Ta đưa chiếc bánh đến miệng Thúy Liễu ngay trước mặt nàng ta.
"Thúy Liễu di nương ăn nhiều một chút, giờ tỷ đã mang thai, phải tẩm bổ cho cả hai người."
Mắt Lâm Hy Nguyệt đột nhiên trừng to, giọng nói cũng thay đổi, "Di nương? Mang thai?"
Ta gật gật đầu, "Thúy Liễu đã mang trong mình huyết mạch duy nhất của tướng quân, đã được nâng lên làm di nương rồi."
"Hơn nữa, quên chưa nói cho ngươi biết, chúng ta, vừa gặp đã thấy thân quen, từ ngày nàng ấy vào phủ, đã là tỷ muội tốt của nhau rồi."
Mắt Lâm Hy Nguyệt đỏ ngầu, n.g.ự.c không ngừng phập phồng, "Tiện tỳ, ngươi dám lừa ta!"
"Không ngờ được đúng không, lại bại dưới tay kẻ nô tỳ vốn bị ngươi chơi đùa trong lòng bàn tay. Phu nhân, ngươi cứ ở đây chờ c.h.ế.t đi."
Ta vịn lấy Thúy Liễu, xoay người định đi, Lâm Hy Nguyệt cười lớn, "Hahaha, hai kẻ ngu xuẩn, các ngươi cho rằng sinh con ra liền có thể trở thành nữ chủ nhân của phủ tướng quân này sao? Ngày đứa bé kia ra đời, chính là ngày giỗ của các ngươi!"
Thúy Liễu đi đến cửa, dặn dò bà tử đang canh giữ, "Nhìn nàng ta còn nhiều sức như vậy, không cần cho nước nữa đâu."