Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bị Phu Quân Và Hài Tử Ruồng Bỏ, Ta Liền Ngả Vào Lòng Tuyên Vương - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-31 00:00:39
Lượt xem: 3,795

Quân y đều được phân cho những người bị thương khác, hơn nữa hắn chẳng qua là một tiểu tốt, cũng không ai quan tâm sống chết. 

 

Cho đến khi ta ôm hòm thuốc vội vàng đi ngang, hắn duỗi tay ra tóm lấy chân ta, suýt chút nữa làm ta ngã sấp xuống.

 

Khuôn mặt bị m.á.u tươi che lấp đến mức không nhìn ra ngũ quan, nhe răng cười: “Tỷ tỷ quân y, tỷ tỷ đại phát từ bi, cầm m.á.u cho ta với.”

 

Những dây dưa về sau, đều là chuyện sau này. 

 

07.

Đến kinh thành, sau khi chúng ta nghỉ chân ở dịch quán, Tuyên Cảnh Niên ra khỏi thành, đến doanh trại Tuyên gia ở ngoại ô, chuẩn bị chuyện tiến cung.

 

Có lẽ là phụ thân lúc đi có để lại thư, chúng ta vừa đến, liền có hạ nhân đến báo, nói Tuyên Lãng bị ông nội của nó dẫn đi Lư An quán. 

 

Lư An quán xưa nay là nơi tao nhân mặc khách gặp gỡ, ta vội vàng đánh xe ngựa đi. 

 

Mà lúc này trong Lư An quán, người lớn tuổi đang ở trong sảnh bàn chuyện.

 

Trong sân lại có hai đứa trẻ, giương cung bạt kiếm. 

 

Ngụy Tử Mộ mười một tuổi, dáng người thẳng đứng, mặc gấm vóc lụa là, tóc dài được búi cao.

 

Mà đứa trẻ đối diện với hắn, còn chưa đầy năm tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, tướng mạo kháu khỉnh đáng yêu. 

 

“Trả túi thơm cho ta!”

 

Tuyên Lãng tức giận đưa tay về phía Ngụy Tử Mộ. 

 

Ngụy Tử Mộ nắm chặt túi thơm, lại hỏi: “Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, túi thơm này là từ đâu ra, ta liền trả cho ngươi.”

 

Tuyên Lãng tức giận nói: “Ta đã nói rồi, túi thơm này là nương làm cho ta!”

 

“Không thể nào!” Ngụy Tử Mộ theo bản năng phản bác, “Ngươi nhất định là nhặt được ở đâu đó... hoặc là người khác cho ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-phu-quan-va-hai-tu-ruong-bo-ta-lien-nga-vao-long-tuyen-vuong/chuong-7.html.]

 

Anan

Không ai quen thuộc túi thơm này hơn hắn, trên người hắn cũng có một cái, chỉ là không mới như trong tay, đã sớm bị mòn. 

 

Chỉ có nương của hắn mới thêu loại túi thơm này, bà ấy có thói quen thêu một chữ Tống hình động vật ở dưới đáy túi thơm.

 

Nương chỉ có một mình hắn là con trai, bà ấy không thể nào làm túi thơm này cho người khác. 

 

Hắn càng muốn biết, liền bức bách hài đồng trước mặt: “Ngươi đừng nói dối, người cho ngươi túi thơm là ai?”

 

Từ nhỏ, nương của Tuyên Lãng đã dạy nó phải hiểu lễ nghĩa, biết phép tắc, nó luôn nghe lời nương.

 

Nhưng phụ thân của nó, ở Long Xuyên chính là Diêm Vương, Tuyên Lãng từ nhỏ cũng là tiểu bá vương ở Long Xuyên, chưa từng có ai dám đối xử với nó như vậy.

 

Vì vậy, nó không để ý đến lễ nghi phép tắc nữa, dồn hết sức lực, liền nhào về phía Ngụy Tử Mộ.

 

“Trả túi thơm cho ta!” Nó hét lớn: “Ta ghét ngươi!”

 

Cho dù nó có dùng sức thế nào, Ngụy Tử Mộ vẫn giơ cao túi thơm, lạnh lùng nhìn đứa bé năm tuổi khóc đến đỏ hoe mắt.

 

Có lẽ là biết được mình quá đáng, hắn bĩu môi, muốn buông tay, lại một lần nữa giơ cao lên. 

 

Cuối cùng, Tuyên Lãng lau nước mắt, chạy vào trong sảnh: “Ta muốn nói cho ông nội biết, ngươi bắt nạt ta!”

 

Ngụy Tử Mộ nhìn bóng dáng của nó, thu hồi tầm mắt, nắm chặt túi thơm. 

 

Hắn muốn mang về cho phụ thân xem, chỉ cần có túi thơm này, nhất định sẽ tìm được bà ấy. 

 

Lúc này, có tiểu gia đến báo: “Tuyên Lãng tiểu công tử đâu? Mẫu thân của người đến đón người, đang chờ ở cửa kìa.”

 

Ngụy Tử Mộ nghe thấy hai chữ “mẫu thân”, ngẩn người một lúc, sau đó chỉ vào trong sảnh cho tiểu gia, liền đi ra cửa. 

*

Đến trước cửa Lư An quán, nha hoàn đưa lệnh bài, thuận tay nhét cho tiểu gia canh cửa một thỏi bạc, nhờ hắn vào thông báo một tiếng. 

Loading...