Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bị Phu Quân Và Hài Tử Ruồng Bỏ, Ta Liền Ngả Vào Lòng Tuyên Vương - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-31 00:01:01
Lượt xem: 3,347

Ta xuống xe ngựa, chờ ở một bên, nhón chân nhìn vào trong.

 

Cửa lớn vừa mở, tiểu gia nghênh đón một thiếu niên đi ra, ta vượt qua hắn, nhìn vào trong.

 

Lại thấy hài tử kia dừng bước, sau đó như một cơn gió, chạy về phía ta. 

 

Tiểu gia phía sau kinh hô: “Tiểu thế tử, cẩn thận dưới chân!”

 

Ta giật mình lùi lại một bước, tay áo liền bị người ta nắm chặt. 

 

Cúi đầu nhìn xuống, một đôi mắt đỏ hoe, nhìn ta chằm chằm: “Nương...”

 

08.

Ta cẩn thận phân biệt, từ đôi lông mày quen thuộc kia, nhớ đến đứa trẻ bảy năm trước.

 

Ngụy Tử Mộ... bảy năm trôi qua, đúng là hắn nên lớn như vậy. 

 

Ta nhìn thấy trên eo hắn đeo một cái túi thơm, năm tháng đã lâu, vải dệt đã sớm sờn cũ, thật sự không phù hợp với bộ y phục bằng gấm vóc trên người hắn. 

 

Ta nhớ, đây là năm hắn bốn tuổi, ta tự tay may.

 

Chỉ là về sau, hắn không thích ta, đã từng trước mặt ta, ném cái túi thơm này đi. 

 

Bởi vì trước đó, hắn nhận được một cái túi thơm khác do Vương Huệ Thu tặng, tinh xảo xinh đẹp, khác hẳn với kiểu dáng ta làm những năm đó. 

 

Ta lắc đầu, hiện tại trong lòng ta còn có vướng bận khác, hơn nữa, giữa ta và hắn cũng sớm không còn quan hệ.

Anan

 

Thấy hắn đi ra từ bên trong, ta nhẹ nhàng rút tay áo, mỉm cười khách sáo hỏi: “Tiểu công tử, không biết ngươi có nhìn thấy hài nhi Tuyên Lãng của ta không?”

 

“Cái... cái gì?” Hắn ngẩng đầu, cả câu không biết nên nghe chữ nào, chỉ ngây ngốc hỏi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-phu-quan-va-hai-tu-ruong-bo-ta-lien-nga-vao-long-tuyen-vuong/chuong-8.html.]

Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã vội vàng cắt ngang lời ta: “Nương, phụ thân nhìn thấy người trở về, nhất định sẽ rất vui, con và phụ thân vẫn luôn chờ người, người... cùng con về phủ, được không?”

 

Lúc này, Tuyên Lãng từ trong cửa chạy ra, nhào vào lòng ta, cọ cọ làm nũng: “Nương, Lãng nhi rất nhớ người!”

 

Ta nâng mặt nó lên, mũi và hốc mắt đứa nhỏ đều đỏ bừng, như thể vừa mới khóc, nhưng khi nhìn thấy ta, lại cố gắng cười toe toét. 

 

Tim ta thắt lại, cầm khăn tay cẩn thận lau mặt cho nó, hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt con?”

 

Vừa dứt lời, ta rõ ràng cảm nhận được, sắc mặt của Ngụy Tử Mộ bên cạnh trong nháy mắt trắng bệch. 

 

Lúc này ta mới chú ý tới, trong tay hắn đang nắm chặt một cái túi thơm, đó là túi thơm của Tuyên Lãng. 

 

Tuyên Lãng cũng nhìn thấy túi thơm trong tay Ngụy Tử Mộ, uất ức lắc tay ta: “Nương, hắn cướp túi thơm của con.”

 

Nó ngẩng đầu, nhìn ta với vẻ không cam lòng, nhiều lần xác nhận: “Hắn... hắn gọi người là nương...”

 

“Hắn là hài tử mẫu thân nhận nuôi sao?” Ngụy Tử Mộ tự mình nghĩ ra một lý do, “Không sao, ta có thể coi hắn như đệ đệ ruột.”

 

Tuyên Lãng nghe ra không đúng, vội vàng vỗ vỗ ngực: “Ngươi nói bậy, ta là con của nương và phụ thân sinh ra, ta là con ruột của nương.”

 

Ta nắm tay Tuyên Lãng, âm thầm an ủi nó, nghiêm mặt nói với Ngụy Tử Mộ: “Mời tiểu công tử trả túi thơm lại cho hài nhi nhà ta.”

 

Hắn bây giờ cũng chỉ mới mười một tuổi, nghe ta nói vậy, nước mắt tích trữ trong hốc mắt, ào ào rơi xuống.

 

Nhưng ta chỉ nhìn hắn, duỗi tay, chờ hắn trả túi thơm lại. 

 

Tuyên Lãng là con của ta, ta không thể trơ mắt nhìn nó chịu uất ức này.

 

Còn về phần Ngụy Tử Mộ, nếu hắn muốn đòi lại công bằng, tự nhiên có phụ thân và mẫu thân của hắn chống lưng cho hắn.

 

Nói thật, ta cũng có chút tò mò, vì sao hiện tại hắn lại có thái độ như vậy.

Loading...