Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BIỂN RỘNG TRỜI CAO - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-06-05 18:41:49
Lượt xem: 2,152

3.

 

Lúc mặt trời lặn, Giang Dung đỏ mắt đến tìm đến ta.

 

"Tỷ tỷ, có phải tỷ cũng cảm thấy thân phận muội thấp kém? Có phải cũng giống mọi người khinh thường muội không?"

 

Nàng ta ngước nhìn ta, trong mắt có một tia hận ý mơ hồ.

 

Nhìn xem, ta giúp nàng ta nhiều lần như vậy, chỉ có lần này không giúp nàng ta, nàng ta đã lập tức ghi hận với ta.

 

Thà ta nuôi một con ch.ó còn trung thành hơn nàng ta.

 

Thấy ta không nói gì, Giang Dung lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

 

"Thôi, phụ thân không thích muội, tỷ tỷ cũng không thích muội, nhưng trên đời này vẫn luôn có người thích muội."

 

Nàng ta tức giận liếc ta một cái, quay người chạy đi.

 

 

Đến đêm, ta đứng trong sân ngước nhìn bầu trời.

 

Mặt trăng ẩn mình trong mây, ánh sáng mờ ảo.

 

Trời tối gió mạnh, rất thích hợp để trốn đi.

 

"Cuốc cuốc, cuốc cuốc——”

 

Bên tường ngoài sân, một tiếng chim kêu kỳ lạ vang lên.

 

Ta dừng một chút rồi bước về phía sau viện, đưa tay đẩy cửa sau ra, liếc mắt một cái thì nhìn thấy bóng dáng Trần An và Giang Dung ôm nhau.

 

Bọn chúng bị ta làm cho giật mình, lập tức tách ra.

 

Trần An thậm chí còn che mặt trốn sau lưng Giang Dung.

 

Giang Dung chạy đến, quỳ xuống trước mặt ta, nắm lấy làn váy của ta, ánh mắt đỏ lên ngay tức khắc.

 

"Tỷ tỷ, tỷ hãy thành toàn cho muội và Trần lang đi.”

 

"Muội và Trần Lang lưỡng tình tương duyệt, đã sớm tình sâu ý nặng, vì sao tỷ tỷ lại muốn chia rẽ uyên ương?"

 

Ta cúi đầu nhìn nàng ta, đột nhiên bật cười.

 

"Muội muội đang nói gì vậy?"

 

Ta đưa tay đỡ nàng ta dậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần An: "Trần công tử dung mạo tuấn tú, xem ra rất hiền lành.”

 

"Hắn và muội thực là xứng đôi vừa lứa ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bien-rong-troi-cao/chuong-03.html.]

Ta lấy túi tiền từ eo, nhét mười lượng bạc vào tay Giang Dung: “Tỷ tỷ chúc hai người trăm năm hoà hợp.”

 

 

Nhìn chiếc xe ngựa của họ dần dần khuất xa, nụ cười trên khoé môi ta dần biến mất.

 

Trở về viện, lại nhìn thấy một bóng đen đi tới đi lui trước cửa sân của ta.

 

Thấy ta đến, bóng đen lập tức nghênh đón ta.

 

Đến gần ta mới nhận ra, nàng ta là nha hoàn Thải Nhi hầu hạ bên cạnh Giang Dung.

 

Kiếp trước chính nàng ta tìm tới ta sau khi Giang Dung trốn đi.

 

"Đại tiểu thư, không ổn rồi, Dung tiểu thư mất tích rồi!"

 

Sắc mặt nàng ta lo lắng: "Nô tỳ nghi ngờ tiểu thư có thể đã đi cùng tên bán dầu họ Trần kia..."

 

Ta thờ ơ nhìn nàng ta một cái: "Ta biết rồi." Nói xong, ta định vào viện.

 

Thải Nhi vội vàng đi theo: "Xin đại tiểu thư nghĩ cách đi, nếu bị người khác phát hiện, Dung tiểu thư sẽ khó giữ được sự trong sạch.”

 

Nghe lời nàng ta, ta dừng bước.

 

Tình cảnh kiếp trước lại một lần nữa hiện lên trong đầu ta.

 

Khi đó chính vì sự cầu xin khuyên bảo của Thải Nhi, ta một thân một mình đuổi theo.

 

Nhưng bây giờ nghĩ lại, sự xuất hiện của Thải Nhi có chút kỳ quái.

 

Ta quay đầu nhìn về phía nàng ta, trấn an nói: "Ngươi đừng lo, ta sẽ dẫn gia đinh đi rước muội ấy về.”

 

Thải Nhi nghe vậy, lập tức phản bác: "Không được.”

 

Ta hỏi nàng ta: "Sao lại không được?”

 

Thải Nhi dừng một chút, gượng gạo giải thích: "Đại tiểu thư nếu người dẫn người khác đi, chuyện của Dung tiểu thư sợ là sẽ bại lộ ra ngoài."

 

"Bình thường người tiểu thư tin tưởng nhất chính là đại tiểu thư người, cho nên..."

 

Ta hiểu ra: "Cho nên ngươi muốn ta một mình đến khuyên Giang Dung trở về?"

 

Sắc mặt Thải Nhi thả lỏng, còn chưa kịp nói, ta lại hỏi: "Như thế, sẽ tiện cho Trần An mưu hại ta ở vùng hoang hẻo lánh phải không?"

 

Lời này của ta vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Thải Nhi lập tức thay đổi.

 

Nàng ta vừa phủ nhận vừa lui ra ngoài viện: "Đại tiểu thư, người nói gì vậy? Thải nhi nghe không hiểu.”

 

“Người đâu!" Ta quát to một tiếng:" Trói nàng ta lại cho ta!”

 

Loading...