BIỂN RỘNG TRỜI CAO - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-05 19:23:18
Lượt xem: 1,785
Trở về viện, ta gỡ thứ Bạch Hạc Nguyên dán trên mặt ta ra.
Nhìn khuôn mặt đã khôi phục như ban đầu trong gương, ta chỉ cảm thấy hoang đường.
Rõ ràng chỉ là một khuôn mặt, nhưng thái độ của phụ thân đối với ta lại khác nhau một trời một vực.
Cốt nhục tình thân trong mắt ông ấy còn lâu mới quan trọng bằng lợi ích.
Chưa được bao lâu, nha hoàn đến báo: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đến thăm người."
Ta lấy lại tinh thần: "Biết rồi."
Dán thứ đó lên mặt lần nữa, ta khăn mạng che mặt đi ra ngoài.
Giang Hân Vinh đứng trong sân chờ ta, lúc nhìn thấy ta, khóe môi ả khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không.
"Đại tỷ, mặt tỷ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Ta mặt không biểu cảm nhìn ả: "Như ngươi thấy, đã không thể gặp người khác."
Giang Hân Vinh nghe vậy, lập tức tiến lên kéo lấy tay ta: "Đại tỷ đừng quá đau lòng, khuôn mặt này chỉ cần điều dưỡng kỹ lưỡng, nhất định sẽ có ngày khôi phục."
Ta rút tay khỏi tay ả.
"Giang Hân Vinh, giả vờ lâu như vậy, ngươi không mệt sao?"
Nụ cười trên mặt Giang Hân Vinh cứng đờ, ánh mắt nhìn ta có phần phức tạp.
Ả yên lặng nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười.
"Đại tỷ, đến cuối cùng ngươi vẫn không thể tranh lại ta."
Ta thấy con người ả thật kỳ lạ, tự cho là ta đang tranh giành với ả, tự cho là mình cao tay hơn, tự cho là tất cả nữ tử trên đời đều thèm muốn mối hôn nhìn như đã vẻ vang kia.
Ta cũng cười.
"Đã vậy, ta chúc muội muội đạt được ước muốn.”
12.
Nửa tháng sau, đã xảy ra một chuyện lớn chấn động toàn kinh thành!
Nghe nói thế tử của Trấn Nam Vương đã bỏ trốn cùng một ả bán hoa!
Khi chuyện này truyền đến Tướng phủ, Tôn Nghi ngất xỉu tại chỗ.
Phụ thân đập bàn "ầm ầm".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bien-rong-troi-cao/chuong-10.html.]
“Vô lý hết sức! Trấn Nam Vương phủ hắn dám nhục mạ ta như vậy!”
"Hiện giờ nhà họ Giang chúng ta đã trở thành trò cười cho cả kinh thành!"
Ông ấy tức giận muốn đi vào thư phòng viết tấu chương vạch tội Trấn Nam Vương.
Lúc đi ngang qua Giang Hân Vinh, ông ấy dừng lại một chút, hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả một ả bán hoa đê tiện mà con cũng không bằng."
Sau khi ông ấy đi, Giang Hân Vinh ngã ngồi xuống đất, nước mắt lập tức tuôn ra.
"Sao có thể như vậy…"
Thế tử Trấn Nam Vương đột nhiên bỏ trốn cùng ả bán hoa, chuyện này thực ra nằm ngoài dự tính của ta.
Chỉ có thể nói, thủ đoạn của Giang Dung còn cao tay hơn ta tưởng.
……
Vì chuyện này, Trấn Nam Vương phủ và Tướng phủ đã hoàn toàn cạch mặt nhau, nhìn nhau là thấy chán ghét, ở triều đình càng thêm đối chọi gay gắt.
Không khí ở Tướng phủ ngày càng nghiêm trọng.
Bọn họ càng như vậy thì ta càng vui vẻ.
Chạng vạng ngày hôm đó Bạch Hạc Nguyên đến tìm ta: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem một vở kịch hay."
Đêm cuối thu rất lạnh, ta khoác áo choàng theo Bạch Hạc Nguyên ra khỏi phủ.
Y dẫn ta đi về phía tây, người đi đường xung quanh dần thưa thớt.
Bạch Hạc Nguyên quay đầu nhìn ta, đột nhiên cười cười: "Ta phát hiện ra ngươi thật thú vị.”
"Có lúc cẩn thận c.h.ế.t đi được, có lúc lại không hề phòng bị.”
"Bây giờ chỉ có hai chúng ta, nếu ta bán ngươi đi, ngươi sẽ thế nào?"
Một câu nói này của y khiến ta nhớ tới kết cục bi thảm ở kiếp trước.
Ta đột nhiên nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ta lại không có bất kỳ ý phòng bị nào với Bạch Hạc Nguyên.
Phát hiện này khiến ta kinh hãi.
Ta ngẩng đầu nhìn y một cái, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi bán ta đi, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi."
Bạch Hạc Nguyên sững sờ, dường như không ngờ ta sẽ phản ứng như vậy, chỉ cười giễu cợt nói: “Đùa chút thôi mà."