Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bố Của Ảnh Đế Là Bố Của Tôi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:45:50
Lượt xem: 166

Trong mưa đạn, các fan hâm mộ của Diệp Ôn Ôn đều rất vui mừng.

 

"Diệp Ôn Ôn của chúng ta hôm nay lại đẹp hơn nữa, ai mà không thích cô bé dễ thương này chứ?"

 

"Dáng vẻ lo lắng của Diệp Ôn Ôn cũng rất đáng yêu.".

 

"Hãy cùng Diệp Ôn Ôn chờ chị gái đến."

 

Mà vào lúc này, tôi trong bộ váy lụa lệch vai màu đỏ hồng đã đến tận cửa phòng ăn.

Tôi gõ cửa.

 

Diệp Ôn Ôn rất căng thẳng: "Tới đây."

 

Cô ta khéo léo chạy từng bước nhỏ đến cửa phòng ăn và tự mình mở cửa: "Chị... Khương Trúc Tâm? Sao lại là chị?"

 

Tôi nhìn xuống, bình thản nhìn Diệp Ôn Ôn.

Lúc này trong phòng ăn không có ai khác, Diệp Ôn Ôn nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp chị gái của A Triệt, chị đến đây để ăn cắp ánh đèn của tôi à?".

 

Không có gì ngạc nhiên khi Diệp Ôn Ôn có suy nghĩ như vậy, vì khi cô ta mới ra mắt, cô ta cũng đã theo đuổi một con đường như vậy để giành lấy ánh đèn của tôi.

 

Vì vậy, tôi muốn trêu chọc cô ta một chút, tôi đi thẳng vào phòng ăn: "Vậy thì có sao? Lúc đó ở buổi ra mắt phim của tôi, không phải cô cũng đã trang điểm rất lộng lẫy để giành lấy ánh đèn của tôi sao?".

 

Giọng nói của Diệp Ôn Ôn ngay lập tức trở nên sắc bén: "Chị cút ra ngoài cho tôi.".

 

Cô ta túm lấy tôi và đẩy thẳng ra cửa.

 

Cô ta không hề biết, mưa đạn đã nổ.

 

"Ồ, chuyện này tôi có nhớ. Đó là lần đầu tiên Khương Trúc Tâm được đóng vai chính, kết quả trong buổi họp báo mọi người đều mặc đồ rất đơn giản, chỉ có Diệp Ôn Ôn mặc chiếc váy lộng lẫy.

Toàn bộ thông tin báo chí hôm đó chỉ nói về Diệp Ôn Ôn và quên hết về bộ phim."

 

"Cười c.h.ế.t tôi rồi. Khương Trúc Tâm có phải là thù lâu nhớ dai không? Cho nên hôm nay cô ta mới đến để làm phiền Diệp Ôn Ôn."

 

Rõ ràng, mặc dù Diệp Ôn Ôn không nhìn thấy mưa đạn, nhưng cô ta cũng suy nghĩ về nó.

 

"Khương Trúc Tâm, tôi cảnh cáo chị, nếu chị dám phá hỏng cuộc gặp giữa tôi và chị gái của A Triệt, tôi sẽ khiến chị không thoát khỏi trách nhiệm."

 

Để ngăn cản tôi vào phòng ăn một lần nữa, cô ta đã gọi bảo vệ của nhà hàng, chỉ vào tôi nói: "Người này đang cố tình phá hoại, đừng cho cô ta vào phòng của chúng tôi, được chứ.".

 

Vì vậy, bảo vệ đã yêu cầu tôi rời khỏi nhà hàng.

 

Tôi cũng không giận, đúng lúc ngay bên đường có một cửa hàng lẩu nên tôi đi thẳng đến đó.

 

Mười phút sau, Cố Ngôn Triệt đến.

 

Cậu ấy đi vào phòng và hỏi Diệp Ôn Ôn: "Chị ấy vẫn chưa đến à?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-cua-anh-de-la-bo-cua-toi/chuong-7.html.]

Diệp Ôn Ôn lắc đầu: "Chưa đâu."

 

Cố Ngôn Triệt lấy ra điện thoại: "Để anh gửi Wechat hỏi chị ấy."

 

Tôi đang cho một miếng lòng vào nồi lẩu cay, điện thoại reo.

 

Em trai: "Chị, chị đang ở đâu vậy?"

 

Tôi: "Chị đến rồi."

 

Em trai: "Em không thấy chị, chị vào đi, cứ nói số phòng cho nhân viên phục vụ là được."

 

Đúng lúc nồi lẩu đã xong, tôi đứng dậy, thong thả tô chút son môi rồi đi sang bên kia đường.

 

Hai nhân viên bảo vệ của nhà hàng có lẽ đã nhận tiền tip từ Diệp Ôn Ôn, vừa thấy tôi lại đi lại gần cửa hàng, họ ngay lập tức ngăn cản.

 

Tôi cười híp mắt và lấy ra điện thoại, gửi Wechat cho Cố Ngôn Triệt: "Chị không vào được."

 

Ngay sau đó là một tin nhắn khác: "Thực ra chị đã từng đến rồi."

 

Cố Ngôn Triệt bất ngờ, quay lại hỏi Diệp Ôn Ôn: "Vừa rồi có ai đến phòng này không?"

 

Diệp Ôn Ôn hoàn toàn không muốn Cố Ngôn Triệt nhớ tới tôi, vì vậy cô ta lập tức lắc đầu: "Không có ai cả."

 

Cố Ngôn Triệt hoài nghi: "Không có ai thật chứ?"

Diệp Ôn Ôn rất chắc chắn: "Đúng vậy, không có ai đến cả.".

 

Cố Ngôn Triệt gọi cho tôi: "Chị ở ngoài cửa phải không? Để em ra đón chị..."

 

Nhưng khi cậu ấy ra đến cửa thì lại nhận ra chẳng có ai cả.

 

Điện thoại chỉ có một tin nhắn của tôi: "Tối qua nhà ăn cơm với bố mẹ nhé, trưa nay chị ăn no rồi."

Đó là sự thật, bụng tôi đã no với chân gà rút xương, đậu hũ thịt bò béo ngậy, không muốn ăn tiếp bữa cơm này nữa.

Cố Ngôn Triệt sờ đầu, rõ ràng cậu ấy cũng thấy chuyện này hơi kỳ lạ.

 

Diệp Ôn Ôn đã đi theo ra đến nơi: "Có chuyện gì vậy, A Triệt?"

 

Cố Ngôn Triệt nói nhỏ: "Chị anh nói là chị ấy không ăn bữa cơm này nữa."

 

Diệp Ôn Ôn đã mất nhiều thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng, váy và giày của cô ta đều mới mua, việc trang điểm cũng đã mất năm giờ, khi nghe tin này cô ta suýt khóc: "Chẳng lẽ chị ấy không muốn gặp em?"

 

"Không phải." Cố Ngôn Triệt vội vàng dỗ Diệp Ôn Ôn: "Nhà anh tối nay có hẹn cùng ăn cơm, chị nói chúng ta có thể đến ăn cùng tối nay."

 

Không chỉ gặp chị gái của Cố Ngôn Triệt mà còn gặp bố mẹ cậu ấy.

 

Diệp Ôn Ôn, người sắp bật khóc, ngay lập tức mỉm cười.

 

Nhưng cô ta không biết rằng người hâm mộ của cô ta không thể cười được nữa.

Loading...