Bố đứa bé là ai - 10 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:30:36
Lượt xem: 665
"Ồ!"
“Bang!” Một tiếng động lớn vang lên.
Hoắc Thừa Diệp ngất đi.
Các vệ sĩ lôi hắn ra ngoài và giao cho chú Hoắc.
Nghe nói sau khi tỉnh lại vẫn còn uể oải, một lúc sau, đột nhiên bật khóc.
Sau đó, hắn được đưa ra nước ngoài điều trị.
21
Sau đám cưới, Hoắc Thanh Tế cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Hóa ra đó là một sai sót, chỉ là do mất cân bằng nội tiết tố và que thử thai sai mà thôi.
Tôi rất vui.
Người lớn rồi, nên ăn cái gì ngon.
Chuyện mang thai, ít nhất chờ tôi ăn chán rồi nói sau.
Trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật, tôi theo anh ra nước ngoài và đến nơi anh đã sống hơn mười năm.
Trong căn nhà trống trải chỉ có một chiếc giường của anh, tôi nhìn thấy một bức tường có viết tên chúng tôi trên đó.
Anh nói rằng khi đặt tên hai chúng tôi cạnh nhau, chúng trông giống như tên của một cặp tình nhân.
"Nhược Tuyết - Thanh Tế."
Ngoại truyện - góc nhìn của Hoắc Thanh Tế
Cô ấy có nhiều biểu cảm nhỏ.
Khi giận một chút thì sẽ nhăn mũi, khi giận dữ lắm thì sẽ không nhìn người.
Khi vui một chút thì mím môi, khi vui quá thì nhướng mày.
Cô ấy rất thích cười, khi cười, lông mi sẽ hơi run, khóe mắt có một khe rất mảnh.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy hạnh phúc.
Cô ấy cười nhiều hơn khi buồn.
Lần đầu tiên gặp, cô ấy mới tập đi và bập bẹ, câu đầu tiên cô ấy học được là “giegie”.
Lần đầu tiên ngã, cô ấy khóc, bị Hoắc Thừa Diệp ở bên cạnh cười nhạo, cô mím môi, sau đó rất ít khi thấy cô khóc.
Khi mẹ tôi qua đời, mọi người đều bận rộn trò chuyện, an ủi tôi, vỗ vai tôi hoặc nhìn tôi thở dài.
Chỉ có cô ấy, lặng lẽ ngồi cạnh tôi vẽ tranh.
Cô ấy nói: "Em vẽ anh và dì cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ không tách rời”.
Cô ấy còn chỉ vào một bông hoa nhỏ trên tranh và nói bông hoa đó chính là mình.
Ngày tôi được cử ra nước ngoài, cô ấy và mẹ nắm tay nhau ra sân bay tiễn tôi.
Cô ấy không nói gì và dúi vào tay tôi một mảnh giấy có ghi địa chỉ email của mình trên đó.
Khi lên máy bay, cô ấy giơ cao hai tay và mỉm cười rạng rỡ, tôi không dám nhìn cô ấy nữa.
Nhưng khi tôi quay lại nhìn lần nữa, cô ấy đang cúi đầu lau nước mắt.
Cô ấy hẳn phải miễn cưỡng để tôi đi.
Tôi nghĩ.
Tôi đã có một khoảng thời gian rất khó khăn ở nước ngoài và tôi thường nghĩ đến cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-dua-be-la-ai/10-end.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thỉnh thoảng cô ấy gửi email cho tôi, thường là một hoặc hai câu, nói những lời chúc mừng ngày lễ hoặc những lời chào ngắn gọn.
Khi trưởng thành, tôi lặng lẽ quay lại nhiều lần.
Lúc đầu tôi tưởng cô ấy chỉ là em gái trong lòng tôi thôi.
Tôi chỉ cần im lặng nhìn cô ấy và không để cô ấy bị tổn thương là đủ.
Cho đến khi nhìn thấy cô ấy tựa vào trong n.g.ự.c Hoắc Thừa Diệp, tôi chợt cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như bảo bối của tôi bị người ta trộm mất.
Tôi nhận ra rằng, không biết bắt đầu từ khi nào, cái loại tâm tình yên lặng bảo vệ này, đã biến chất.
Tôi muốn cô ấy cười hạnh phúc.
Tôi hy vọng người làm cô ấy hạnh phúc là tôi.
Để quên đi cô ấy, tôi đã dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình để khởi nghiệp và khiến bản thân tê liệt.
Vào ngày công ty niêm yết thành công, tôi nhận được email mới từ cô ấy: [Em thấy buồn quá. ]
Tôi nhìn chằm chằm vào bốn chữ này và suy đi nghĩ lại trong hai ngày hai đêm.
Tôi nhờ trợ lý đặt vé máy bay, bay về Trung Quốc trước bình minh và lao đến nhà cô ấy.
Cô ấy thích nhất mùi hương của hoa nhài, không hiểu vì lý do gì mà cô ấy lại trồng hoa hồng dưới bệ cửa sổ trong phòng mình.
Sau này tôi mới biết đó là cách thông minh của cô ấy để trả thù Hoắc Thừa Diệp.
Khi tôi trở lại Trung Quốc lần nữa, tôi nhìn thấy vòng bạn bè của cô ấy: [Tiệc sinh nhật cho tôi. ]
Bức ảnh bên dưới dòng chữ được chụp bởi người khác.
Chỉ cần nhìn một cái là tôi biết cô ấy không vui.
Tôi như bị ma nhập, rời khỏi cuộc họp còn chưa kết thúc và bay về Giang Châu.
Nhìn cô ấy được Hoắc Thừa Diệp đưa về nhà, lại nhìn cô ấy đi ra ngoài khách sạn.
Tim tôi như bị bóp chặt khi cô ấy ngã xuống.
Lúc tôi bế cô ấy lên, cô ta ôm tôi lại theo phản xạ, lúc này tôi mới nhận ra đây lại là một “sự thông minh nho nhỏ” khác của cô ấy.
Đêm hôm đó, cô ấy đã mang đến cho tôi rất nhiều điều bất ngờ.
Ngày hôm sau tôi ra nước ngoài và bắt đầu chuẩn bị chuyển trụ sở công ty về Giang Châu.
Vì để cô ấy giải quyết dễ dàng hơn, tôi đưa ra thỉnh cầu muốn đến tập đoàn Hoắc thị hỗ trợ, cũng âm thầm thu mua cổ phần của tập đoàn Hoắc thị.
Việc xa nhà một thời gian dài khiến nhà họ Hoắc không có khả năng tự vệ trước tôi.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
(--END--)
---------------
KẾT HÔN RỒI YÊU [FULL]
Sau nửa năm kết hôn, Thẩm Viêm Châu rất lạnh lùng và thờ ơ với tôi.
Một ngày nọ, tôi phát hiện anh ta ngoại tình với một nữ đồng nghiệp ở cơ quan.
Tôi nhìn anh ta vài giây rồi nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh đã có người thích rồi, chúng ta ly hôn đi!”
Đúng lúc điện thoại reo, bà nội của anh ta gọi chúng tôi về ăn tối.
Đêm đó anh say sưa, nắm lấy cổ chân và từ từ tiến lại gần tôi, nói từng chữ một: "Ly hôn sao? Anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới ghi được tên em vào sổ hộ khẩu, chuyện ly hôn chỉ xảy ra nếu anh c..hết thôi.”
------
Đọc full KẾT HÔN RỒI YÊU tại Monkeyd