BỘ MÓNG TAY MỚI CỦA MẸ - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:42:06
Lượt xem: 523
2
Khoảng mười lăm phút sau, con trai khóc mệt.
Nó đi đến trước mặt tôi, bĩu môi, trông như kiểu “con không phục nhưng con sẽ chịu đựng trước”.
“Con đói rồi.”
Tôi giả vờ không nghe thấy.
“Con! Đói! Rồi!” Con trai nói to hơn, gần như hét lên.
“Con đang nói với mẹ à?”
Tôi nhìn nó đầy vô tội, “Không xưng hô gì, làm sao mẹ biết con đang nói với ai.”
Con trai tức đến mức giọng vỡ ra, “Trong nhà này còn ai nữa!”
Tôi giơ hai tay ra, nhún vai, “Mẹ làm sao biết con có đang nói một mình không.”
Con trai nghiến răng, nói với tôi: “Mẹ, con đói rồi!”
“Ừm, trong tủ lạnh có cơm thừa, mang ra hâm lại.” Tôi đẩy tô lẩu cay ăn dở qua, “Lấy nước canh này trộn cơm mà ăn.”
Con trai sững sờ, mắt dán vào hộp đồ ăn, cảm giác như bị đả kích mạnh mẽ, “Mẹ bắt con ăn đồ thừa? Trong này còn cái gì ăn được nữa!”
Tất nhiên là chẳng còn gì, tôi ăn hết rồi.
Bình thường nấu cơm cho con, cũng không nhận được sự tôn trọng.
Thế nên giờ cứ ăn tạm đi, không c.h.ế.t đói là được.
Tôi nghiêm mặt, dạy bảo nó: “Không phải còn canh đấy sao, chan lên cơm, cơm chan canh, không biết ăn à?”
Con trai khóc rống lên hất hết hộp đồ ăn xuống đất.
Đồ đạc trên bàn rơi xuống, đổ tung tóe khắp nơi.
Đồng phục đi học của nó cũng nằm lăn lóc dưới đất, thấm một mảng lớn nước canh, lẫn với dầu đỏ của lẩu cay.
“Nhặt lên, dọn sạch sẽ.”
“Con không dọn! Con muốn ăn cơm, mẹ mau đi nấu cơm!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, thu lại nụ cười. “Không dọn thì mẹ cắt hết tiền tiêu vặt.”
“Cắt thì cắt, mẹ không cho, con xin ba!”
Tuổi trẻ bồng bột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-mong-tay-moi-cua-me/chuong-2.html.]
Tôi nhếch môi, “Ba con mà dám lén cho con tiền tiêu vặt, mẹ sẽ cắt luôn tiền của ba! Con nói thử xem, lúc đó, ba tốt của con có đánh vào m.ô.n.g con không?”
—------
Sáng hôm sau, con trai ngớ người.
“Sao đồng phục của con chưa giặt?”
Nó cầm bộ đồng phục thấm canh lẩu cay, vẻ mặt hoang mang.
Trên đó còn bốc ra mùi chua chua.
“Sao mẹ không giặt đồng phục cho con! Quần áo bẩn thế này con mặc sao được!”
Tôi ngáp một cái, thờ ơ liếc nhìn nó.
“Con cũng có thể không mặc.”
“Thế sao được, không mặc đồng phục bị trừ điểm, còn bị điểm danh phê bình.”
Con trai bĩu môi, theo kinh nghiệm của tôi, nó sắp khóc rồi.
Ở nhà thì hét ầm lên, gặp thầy cô lại cúi đầu im re.
Tôi lạnh lùng nhắc nhở con: “Hôm qua mẹ bảo con dọn dẹp, chính con đã từ chối.”
“Tại sao con phải dọn! Đó là việc của mẹ!”
“Ồ, thế nếu nói vậy, tại sao mẹ phải giặt đồng phục cho con?”
“Quần áo của ai thì người đó tự giặt, lý lẽ đơn giản như vậy con không hiểu sao?”
Con trai bị nghẹn lại: “Nhưng... nhưng trước đây mẹ toàn giặt cho con.”
Tôi đáp: “Ừ, giờ mẹ không muốn giặt nữa, từ giờ con tự giặt đi.”
Con trai ôm bộ đồng phục dính đầy dầu mỡ, cau mày ngồi xuống bàn ăn.
Trông như một ông cụ non vậy.
Còn muốn ăn bữa sáng mẹ nấu à?
Xin lỗi, không có.
Tôi lấy ra chiếc bánh mì mua đã mấy ngày, hơi bị khô, đưa cho nó.
Vốn dĩ tôi định mang đi cho mèo hoang ăn.
Giờ cho nó ăn cũng tốt.